Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 324 : Hù dọa

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


“Ah?” Liên Mạn Nhi nghe nói Liên Kế Tổ muốn dùng tiền, không khỏi mở to hai mắt, “Ca ấy muốn dùng tiền làm gì?”



“Nói là muốn mua bài thi gì đó, còn muốn đi thị trấn, học Đại nho,

tông sư gì nữa, dùng văn để kết giao bạn bè.” Liên Diệp Nhi cố gắng nhớ

lại những lời nàng đã nghe được. “Hôm qua Kế Tổ ca từ tư thục trở về,

cùng với Đại bá đến nói chuyện với gia. Muội ở bên cạnh nghe thấy được,

nghe không hiểu nhiều lắm. Dù sao, chính là Đại bá cùng Kế Tổ ca đều

nói, bài thi gì đó rất tốn tiền, tiền này bỏ ra, sang năm Kế Tổ ca có

thể thi đậu, nếu Kế Tổ ca không mua, không đi thị trấn nghe giảng bài,

người khác đi rồi thì người ta sẽ vượt lên trước Kế Tổ ca rồi.”



“Đại bá cùng Kế Tổ ca nói, ít nhất cần một xâu tiền, dùng tiết kiệm thì cũng là vừa đủ.”



Liên Mạn Nhi đối với khoa cử hiện tại cũng không hiểu rõ. Nàng chỉ

biết là, những năm này Liên Kế Tổ đọc sách, cũng coi như không phí công, đã thông qua được thi huyện cùng thi phủ, sang năm có thể trực tiếp

tham gia thi viện. Nếu như thông qua thi viện, Liên Kế Tổ trở thành tú

tài thứ hai của Liên gia sau Liên Thủ Nhân.



Mà Ngũ Lang chưa bao giờ tham gia cuộc thi, sang năm trước tiên phải

tham gia thi huyện. Đương nhiên, nếu như thuận lợi, kế tiếp sẽ là thi

viện, kế tiếp có thể cùng Liên Kế Tổ tham gia thi phủ rồi.



Bất quá, chính Liên Mạn Nhi cũng phải ngẫm lại, nàng một mực đốc thúc Ngũ Lang học bài, nhưng lại không muốn tạo áp lực quá lớn cho Ngũ Lang. Ngũ Lang năm nay mới mười ba tuổi, nếu mười lăm mười sáu tuổi có thể đỗ tú tài, ở niên đại này, cũng coi như là rất sớm rồi.



Kỳ thật thời điểm đầu xuân năm nay Liên Kế Tổ có thể đi tham gia thi

viện được. Nhưng hắn không có đi, nói là một năm nay trong nhà phát sinh quá nhiều việc, việc học của hắn cũng chịu ảnh hưởng. Muốn hảo hảo đọc

sách thêm một năm, sang năm mới tham gia cuộc thi.



Nàng cảm thấy Liên Kế Tổ muốn mua bài thi cùng đi thị trấn, rất giống kiếp trước của nàng, trước cuộc thi cũng mua đề thi mẫu, nghe các giáo

sư giàu kinh nghiệm giảng bài.



“Một xâu tiền!” Liên Mạn Nhi chậc chậc thở dài, “Số tiền này, gia đã cho chưa?”



Một xâu tiền, tương đương với một lượng bạc, đối với hộ nông dân cũng không phải là số lượng nhỏ. Hiện tại, với điều kiện của Liên gia phải

hảo hảo gom góp mới có thể miễn cưỡng gom góp đủ tiền đi. Đọc sách,

khảo thi khoa cử quả nhiên là đốt tiền, không phải hộ nông dân bình

thường có thể gánh được. Mà nếu như người đọc sách, không thông cảm với

sự vất vả của gia đình, không tiết kiệm thì còn khó hơn.



“Gia còn chưa có cho, giống như trong nhà gom góp không không đủ số

tiền này. Ăn cơm xong, gia không phải gọi Tứ thúc đến sao. Còn có cha

muội cũng gọi đến, muội ở gian ngoài nấu nước, nghe thấy gia cùng Tứ

thúc thương lượng, hình như là còn thiếu chút tiền, muốn Tứ thúc nói với Hoàng giám sát dự chi trước tiền công cho Nhị bá, Nhị Lang ca, Tam Lang ca và của cả cha muội.”
sổ Đông phòng, nhà trên, hướng vào bên trong nói, “Là vợ Nhị Lang, lúc

chúng con trở về, nàng không phải không khỏe sao, buổi tối cơm cũng

không ăn, nửa đêm bụng bắt đầu đau, bây giờ bị bất tỉnh. Như vậy thật là dọa người a.”



Liên Thủ Nghĩa vừa dứt lời, từ Đông sương phòng lại truyền tới tiếng nói chuyện của Hà thị.



“Vợ Nhị Lang a, ngươi đây là làm sao a, ngươi có được không, ngươi

nói một tiếng a, ngươi đừng dọa hù ta. Ta thật vất vả mới cưới được con

dâu về, mắt thấy sắp có cháu trai để ẵm rồi. Vợ Nhị Lang, ngàn vạn lần

ngươi đừng xảy ra chuyện gì a . Đều do ta, ta không nên đi ra ngoài, để

ngươi một mình ở nhà, để có người hù dọa ngươi, đây là muốn một xác hai

mệnh mà, muốn mệnh ta a, ta đã tạo nghiệt gì rồi.”



Sợ thật, một xác hai mệnh, nghe Hà thị nói, Liên Mạn Nhi trong nội tâm khẽ động, con mắt hướng Tây sương phòng nhìn sang.



Ở Tây phòng, hiển nhiên một nhà Liên Thủ Nhân cũng đều tỉnh dậy.



Liên lão gia tử choàng xiêm y từ bên trong phòng trên đi ra, đi theo

sau là Chu thị cùng Liên Tú Nhi, hai mẹ con đều trầm mặt, tất nhiên là

rất không cao hứng khi nửa đêm mà làm ầm ĩ như vậy.



“Đi xem đi.” Liên lão gia tử thúc giục Chu thị.



Chu thị liền mang theo Liên Tú Nhi đi Đông sương phòng, rất nhanh,

Liên Thủ Nhân, Liên kế tổ cũng từ trong nhà đi ra, Cổ thị cùng Tưởng thị cũng đi vào Đông sương phòng.



Vẫn một mực không có lên tiếng, Triệu Tú Nga lúc này lại thét lên một tiếng, ngay sau đó lại không có một tiếng động.



“Vợ Kế Tổ, thẩm xin cháu thương xót, cháu đi ra ngoài trước. Vợ Nhị

Lang nàng bị ncháu hù dọa, cháu nhìn sắc mặt của nàng đi.” Hà thị gào

khan nói.



Tưởng thị đỏ mặt từ Đông sương phòng đi ra, cúi đầu nhanh chóng trở về phòng trên.



Trương thị cùng Triệu thị cũng tiến vào Đông sương phòng, ngay sau đó Lý lang trung được Tam Lang mời đến. Đông sương phòng nhỏ, nhiều người, Liên Mạn Nhi không chen vào.



Cũng không thể nói là nàng không lách vào được, mà là hộ nông dân kiêng kị, tiểu cô nương phải tránh vào những nơi đấy.



Triệu Tú Nga trải qua mấy phen như vậy, giày vò mọi người đến hừng đông ngày hôm sau.



Liên Thủ Nghĩa, Nhị Lang cùng Tam Lang ai cũng không đi làm việc.