Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 369 : Mọi người cùng đi nhậm chức

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: Cớm Nắng

Người đi mua thức ăn nhanh chóng trở lại, Chu thị gọi mấy con dâu,

cháu dâu, và mấy cháu gái đến phòng trên, cùng nhau nấu cơm. Hôm nay có

thịt heo, gà, còn có vịt quay, Chu thị tự nhiên không yên tâm giao phòng bếp cho con dâu bọn họ. Bà đứng ở giữa phòng bếp, sai khiến cùng giám

sát con dâu làm việc. Tưởng thị mang cái ghế dựa đặt ở giữa phòng bếp,

mời Chu thị ngồi xuống.



Chu thị chỉ ngồi một hồi, rồi lại đứng lên. Bà càng muốn đứng, như

vậy sẽ dễ dàng hơn đem toàn bộ phòng bếp cùng cử động của mấy cô con dâu thu vào tầm mắt.



“Đùi gà cắt làm hai nửa là được, đừng cắt nhiều, tí nữa nấu lên, nhìn không thấy đâu.” Chu thị nói với Trương thị đang cắt thịt gà thành

khối, chuẩn bị đem nấu.



” Thịt nạc thái mỏng, bì mỡ bỏ lại, đợi cuối cùng nấu canh.” Nghiêng đầu sang chỗ khác, Chu thị lại phân phó Cổ thị.



“Vịt quay cắt một nửa là được, nửa kia giữ lại, ngày mai lại ăn.

Ngươi kiếm được mấy đồng tiền, tiêu tiền như nước giống ngươi, mai ăn

không khí à.” Chu thị răn dạy Triệu Tú Nga đang chặt vịt quay xếp lên

đĩa.



Chu thị là lão thái thái, hôm nay lại là ngày đại hỉ, mấy người con

dâu vốn hoà thuận hay bất hòa hôm nay đều đặc biệt nghe lời, từng người

trên mặt đều hiện ý cười, không ai lên tiếng phản bác Chu thị, kể cả

bình thường khiến người ta đau đầu nhất là Triệu Tú Nga, bị Chu thị nói, cũng nhiều lắm là bĩu môi với Hà thị, một câu đều không nói.



Chu thị sai khiến con dâu, cháu gái xoay quanh, tâm tình càng lúc càng khoan khoái dễ chịu.



Cơm tối rất phong phú, tràn đầy bốn bàn lớn, ngoại trừ người Liên

gia, còn có người trong thôn bình thường cùng Liên gia lui tới, người

hôm nay tới chúc, cũng được mời ở lại ăn cơm.



Sau bữa cơm tối, người ngoài đi hết, người của Liên gia đều tự giác ở lại.



Liên Thủ Nhân đi nhậm chức, đại sự như vậy, người một nhà phải thương lượng thật kỹ lưỡng.



“Công văn viết cùng ngày đi nhậm chức luôn vì quan tiền nhiệm bị bệnh từ chức, cần tân quan cấp bách đi nhậm chức xử lý sự vụ. Ta định ba đến năm ngày sau sẽ đi.” Liên Thủ Nhân nói.



Huyện Thái Thương ở vùng tiếp giáp giữa phủ Hà Gian và phủ Liêu Đông, cách Tam Thập Lý doanh tử ước chừng bốn năm trăm dặm. Người vừa tới


Cổ thị cùng Tưởng thị mẹ chồng nàng dâu, kẻ xướng người hoạ, cùng trở mặt với Triệu Tú Nga.



“Đại tẩu, ngươi chớ cùng ta nói lời văn vẻ. Vợ Nhị Lang là hài tử

nhà mình, tính nết thế nào, ta biết. Nàng nhanh mồm nhanh miệng, có cái

gì nói cái đó.” Liên Thủ Nghĩa vừa vỗ tay bốp bốp vừa nói.



“Đúng thế, chân vững không sợ lệch giày. Nếu sạch sẽ, còn sợ người ta nói cái gì?” Triệu Tú Nga khiêu mi nhìn thoáng qua Tưởng thị.



“Đại ca, chúng ta đừng nói nhảm nữa. Một câu thôi, chiếu ta nói, một

nhà chúng ta cùng cha mẹ, còn có đại ca, đại tẩu các ngươi, cùng lên

đường. Hòa hòa mỹ mỹ, đại ca, huynh không muốn mang theo chúng ta, huynh có nghĩ tới hay không, người ngoài sẽ nói về huynh thế nào. Đại ca ah,

muốn làm tốt chức quan này, huynh cũng phải mang theo chúng ta.” Liên

Thủ Nghĩa nói xong, hai cánh tay chống mép giường, mắt trừng lớn nhìn

Liên Thủ Nhân.



Liên Thủ Nhân vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ.



“Lão Nhị, ta cũng không nói không mang theo các ngươi. Ngươi chờ một

chút, chờ ta đi trước, đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, ta lại sai người

đón các ngươi đi qua. Như vậy sẽ không bị người khác chỉ trỏ, các ngươi

đi qua, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn, không tốt hơn sao.” Lần nữa cùng Cổ

thị trao đổi ánh mắt, Liên Thủ Nhân ngữ khí thong thả nói.



“Đại ca, huynh như vậy không phải ngược đời sao. Huynh là quý nhân,

để cho ta và mấy cháu trai huynh đi trước, mới thích hợp.” Liên Thủ

Nghĩa nhìn Liên Thủ Nhân mở trừng trừng hai mắt. Người khác không hiểu

Liên Thủ Nhân, hắn còn không hiểu sao. Hắn nếu bị một câu này của Liên

Thủ Nhân lừa gạt, thì hắn cũng không là Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nhân rõ ràng là không muốn, đợi Liên Thủ Nhân ổn định, còn nghĩ trở về đón bọn

hắn mới là lạ.



Mặc kệ như thế nào, hắn quyết định cắn chặt Liên Thủ Nhân không bỏ.



“Đại ca, anh em ruột chúng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Phải không, đại ca?”



“Lão Nhị, các ngươi đều đi với ta, ai chăm sóc cha mẹ?” Liên Thủ Nhân lại hỏi.