Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 373 : Cái giá lớn để ra ở riêng

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: Leticia

Vừa mới chọn lựa người đi theo nhậm chức một cách đại khái, Liên Thủ

Lễ liền nhắc đến việc ở riêng. Tính toán ra, đây đã là lần thứ ba Liên

Thủ Lễ nói đến chuyện muốn phân ra để sống một mình rồi. Mọi người trong khoảng thời gian ngắn đều yên tĩnh trở lại.



“Lão Tam, sao con còn nói ở riêng nữa. Lần trước cha đã nói với con

mà con vẫn không hiểu ư, lão Tứ, con không khuyên nhủ Tam ca của con

sao?” Liên lão gia tử nhíu lông mày, nói ra.



“Cha, con đã khuyên rồi.” Liên Thủ Tín nói, “Tam ca đã nghĩ kỹ, ca đã hạ quyết tâm.”



“Đúng vậy, cha, chuyện gì con cũng đều nghĩ kỹ rồi. Lão nhân gia ngài để cho con phân ra đi.” Liên Thủ Lễ nhìn Liên lão gia tử, vẻ mặt khẩn

cầu.



Liên lão gia tử xoạch xoạch hút hai phần thuốc lá rời, lúc này mới

hậu tri hậu giác phát hiện, ở bên trong nõ điếu đã không có thuốc lá rời rồi. Ông chậm rãi móc ở túi thuốc ra, nắm lấy một ít thuốc lá, nhét

vào nõ điếu, rồi chậm rãi đốt lên, sau đó tiếp tục xoạch xoạch bắt đầu

hút.



Hai nhà Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, còn có Chu thị, Liên Tú Nhi

đối với việc Liên Thủ Lễ nói muốn ở riêng, đều giữ vững trầm mặc. Cũng

không biết, đây là do bọn hắn có thói quen bỏ qua Liên Thủ Lễ, cảm thấy

Liên Thủ Lễ vô luận nói cái gì đều không quan trọng, hay cũng không cho

rằng việc Liên Thủ Lễ muốn phân ra là chuyện quan trọng.



Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi tim đều muốn nhảy lên tận cổ họng, đợi đến Liên lão gia tử lên tiếng.



Liên Mạn Nhi cũng có chút khẩn trương, nàng hi vọng một nhà Liên Diệp Nhi có thể thuận lợi phân ra, nhưng nàng cũng hiểu rõ, cửa ải của Liên

lão gia tử không phải dễ dàng gì.



Đợi sau nửa ngày, Liên lão gia tử rốt cục buông tẩu thuốc.



“Lão Tam, những năm này, các con cũng chịu không ít khổ. Nhưng mà, cả nhà cũng đều như thế, không có trải qua những ngày tốt lành. Hiện tại,

mắt nhìn thấy đại ca con sẽ đi làm quan, dòng dõi, quang cảnh của nhà

chúng ta sẽ không giống với lúc trước. Con bây giờ muốn ra ở riêng, con

có ý đồ gì? Không được, ta không thể để cho con phân ra.” Liên lão gia

tử lần nữa cự tuyệt thỉnh cầu ra ở riêng của Liên Thủ Lễ.



“Cha,” Liên Thủ Lễ bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, “Những lời cha

nói với con, con đều đã nghĩ qua. Con không có ý đồ gì, con chỉ có duy

nhất một khát vọng này thôi.”



Liên Thủ Lễ so với Liên Thủ Tín miệng còn ngốc hơn một chút. Muốn ở


“Đau không, Diệp Nhi.” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.



“Dạ.” Liên Diệp Nhi gật đầu, khóe miệng cũng nhịn không được mà vểnh

lên. Có thể sử dụng máu này, đau đớn này, đổi lấy kết quả đồng ý cho bọn họ ra ở riêng của Liên lão gia tử, nàng cảm thấy đáng giá, trong nội

tâm nàng cao hứng.



Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Tú Nhi tính cả chi thứ

hai Liên Thủ Nghĩa đều muốn hộ tống Liên Thủ Nhân đi nhậm chức, Liên Thủ Lễ ở nhà, cũng phân ra ở riêng. Đã có quyết định như vậy, kế tiếp là

thương thảo sắp xếp cụ thể



“Đừng tưởng rằng đúng lúc này muốn ở riêng, các ngươi có thể chiếm

được lợi gì. Các người cũng giống nhà lão Tứ, các ngươi đừng nghĩ đến

việc được chiếm nhiều!” Chu thị hung dữ đối với Liên Thủ Lễ nói.



Vốn là một nhà lão Tứ thoát ly khỏi khống chế của bà rồi, hiện tại

nhà lão Tam cũng tạo phản nữa. Chu thị sao có thể không hận kia chứ. Nhi tử yêu cầu ở riêng, tuy không xa rời bà nhưng cũng quên ân sinh dưỡng

của bà. Đồ chết mất lương tâm như vậy, bà hận không thể nguyền rủa bọn

hắn đi chết.



Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều rất bình tĩnh. Có thể phân ra, bọn hắn đã cảm thấy mỹ mãn, căn bản là không muốn chiếm lợi

lộc gì.



“Cha mẹ nói chia như thế nào thì chia như thế a. Giống lão Tứ cũng không có gì.” Liên Thủ Lễ trung thực mà nói.



Liên Thủ Lễ vô dục vô cầu, tình nguyện chịu thiệt, không chỉ không

thể làm Chu thị nguôi giận, ngược lại để cho bà tức giận ác hơn.



“Lang tâm cẩu phế, tim đen.” Chu thị giọng căm hận không dứt.



“Hiện điều kiện trong nhà không giống với lúc trước, cho lão Tam phần hơn, lão Tứ cũng không thể tranh luận.” Liên lão gia tử nói, ông hi

vọng khi chia gia tài cho Liên Thủ Lễ thì đền bù cho nhà hắn nhiều hơn

một chút.



“Cha, ngài cho Tam ca nhiều hơn, thì con chỉ vui dùm cho Tam, nên sẽ không có ý kiến gì.” Liên Thủ Tín nói.



“Hơn một phần cũng không thể cho hắn.” Chu thị kêu lên.



Một phòng bên trong, có người không bàn mà hợp ý nhau, có người căn bản là không để ý chút nào.



“Mời người ghi công văn a.”