Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 380 : Khổ tẫn cam lai

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Trong phòng lại là một hồi trầm mặc, sau đó là âm thanh khen không dứt.



“Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, lão gia tử vẫn đau lòng nhi tử, nghĩ chu đáo a.”



Công văn nhà Liên Thủ Tín có thể thuận lợi thông qua, đến phiên nhà

Liên Thủ Lễ phải cần Liên Thủ Tín đáp ứng điều kiện này mới được.



“Không cần công văn gì, chúng cháu cũng sẽ chiếu cố nhà Tam bá.”Đúng lúc này, Ngũ Lang đi đến nói ra.



“Tam bá, Tam thẩm mình không ra ở riêng, không có chỗ ở, không có cái ăn, hiện tại cứ đến ở cửa hàng chúng ta, chúng ta bao ăn ở toàn bộ.”

Trương thị ở bên ngoài lớn tiếng nói.



“Đem những lời này viết thêm vào, ta ấn dấu tay, con của ta cũng làm thế.” Liên Thủ Tín nói.



Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị, tính tình tuy mềm yếu, nhưng là người

trung thực, phúc hậu, cần cù, chịu bỏ sức lực để làm việc. Cộng thêm

Liên Diệp Nhi, ba người đều là người hiểu lý lẽ, giữ bổn phận. Người như vậy làm cho người khác đều đau lòng, đáng giá để trợ giúp.



Một nhà Liên Thủ Tín, đối với một nhà Liên Thủ Lễ lòng tràn đầy đồng

tình, hơn nữa từ trước bọn hắn ở chung cũng rất tốt. Bọn hắn đã sớm muốn giúp một nhà ba người Liên Thủ Lễ, chỉ là trở ngại chưa ra ở riêng, khả năng giúp đỡ của bọn hắn vô cùng có hạn. Hiện tại một nhà Liên Thủ Lễ

phân ra ở riêng, bọn hắn đương nhiên phải giúp.



“Việc này, lão gia tử quả là có một mảnh hảo tâm.” Lão Kim đúng lúc

này cũng mở miệng.”Cả nhà Liên Tứ huynh đệ có tình có nghĩa. Nhưng mà,

ta cảm thấy việc này không thích hợp cho lắm.”



Mọi người đều nhìn về phía lão Kim.



“Ta cảm thấy, mặc dù lão gia tử không nói những lời này, ở trong công văn cũng không ghi cái gì. Liên Tứ huynh đệ cũng sẽ không mặc kệ Liên

tam huynh đệ. Nhưng nếu ghi những lời này vào công văn, còn ghi cùng với chi phí dưỡng lão Liên tam huynh đệ cho lão gia tử cùng lão thái thái,

cái này không thích hợp lắm. Muốn viết, vậy cũng phải ghi ra chỗ khác.

Nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, không biết mọi người sẽ nghĩ như

thế nào.”



“Vì thế, việc này nếu phải viết vào công văn, những kẻ tiểu nhân sẽ

đối với Liên Tứ huynh đệ không cung kính, cũng xem thường Liên tam huynh đệ.”



“Lão Kim đại ca nói rất đúng.” Lão Hoàng nói.



“Đây là ta nhất thời nóng vội.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút

liền nói, “Ta vốn nghĩ, nhà Lão Tam nhân khẩu đơn bạc. Chúng ta đi theo

Đại ca hắn, Nhị ca hắn cũng đi cùng, trong nhà chỉ còn có hai nhà bọn

hắn. Hiện tại nhà Lão Tứ so với nhà lão Tam thì tốt hơn, đinh khẩu cũng nhiều. Để cho lão Tứ giúp đỡ, chiếu khán lão Tam. Ta đi cũng yên tâm

hơn. Khi viết công văn, thuận tiện thêm một điều này cũng được.”



“Nhưng mà, vừa rồi ta đã nghĩ lại, mọi người nói rất đúng. Việc này, không cần ghi vào trong công văn. Lão Tứ, ta tin hắn. Có hắn và những
“Không phải nằm mơ, là sự thật.” Liên Mạn Nhi cười nói. Đáng thương

Liên Diệp Nhi, mình không ra ở riêng, còn cao hứng như vậy. Bởi vậy có

thể thấy được, thời gian qua các nàng đã bị hành hạ như thế nào.



“Bà nội bọn nhỏ đây là hận chúng ta a. Sao bà có thể ra tay như thế

này. Ta cũng có nhi tử, ta nghĩ mãi cũng không rõ, trong nội tâm bà ấy

rốt cục nghĩ như thế nào. Bà ấy sao lại làm thế? Chúng ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với bà.” Trương thị đang bôi thuốc lên mặt cho Liên

Thủ Tín, đau lòng nói.



Liên Mạn Nhi ở bên cạnh thở dài. Chu thị hận các nàng, là không cần

lý do. Hơn nữa từ nay về sau, chỉ sợ Liên lão gia tử cũng hận các nàng.

Dù sao, hôm nay nàng cùng Liên Diệp Nhi đã làm vỡ lở mọi chuyện, gọi mọi người tới, tình hình nội bộ của Liên gia hoàn toàn bị phơi ra ánh mặt

trời rồi.



“Nghỉ không ra thì đừng nghĩ nữa. Ta cũng không muốn nghĩ nữa.” Liên

Thủ Tín nói, “Về sau, ta sống vì ta thôi. Đúng rồi, phòng ở còn chưa

hoàn thiện, hiện tại chúng ta chuyển giường qua đó luôn hay đợi hoàn

thiện rồi hãy chuyển.”



“Lập tức chuyển a. Nội bọn nhỏ lòng dạ hẹp hòi, công văn đều đã ghi

rõ rồi, không để bà nhìn ta dọn đi rồi, sẽ nói chúng ta chiếm lợi của bà khiến bà tức giận. Chúng ta chuyển luôn.” Trương thị nói.



“Đúng, chúng ta chuyển luôn. Diệp Nhi cũng chuyển đi cùng chúng ta luôn.” Liên Mạn Nhi nói.



“Để cho Diệp Nhi đi theo Mạn Nhi, hai vợ chồng chúng ta tìm một chỗ trống rồi dựng túp lều là được.” Liên Thủ Lễ nói.



“Tam ca, ca còn khách khí với ta làm gì.” Liên Thủ Tín vội vàng khoát tay nói, “Như vậy, một nhà chúng ta thu xếp chuyển giường đến hậu viện

để ở. Cửa hàng cũ chúng ta cũng dọn dẹp một chút, cho ca cùng Tam tẩu

ở.”



“Cha, mẹ, tuy chúng ta không nhà không của, nhưng sau này tiền công

chúng ta có thể cầm. Không đến vài năm, chúng ta cũng có thể xây nhà mua đất.” Liên Diệp Nhi vui vẻ nói.



“Khẳng định là như thế.” Liên Mạn Nhi cười, “Tam thẩm làm ở cửa hàng

được mấy tháng, mặt ngoài thì tiền công đều đưa cho nội. Nhưng mẹ cháu

còn giữ lại cho Tam thẩm một phần tiền công.” Các nàng có ý định trợ

giúp nhà Liên Diệp Nhi, nên dùng cách nói này để cho một nhà ba người

Liên Diệp Nhi dễ dàng tiếp nhận hơn.



“Đúng vậy.” Trương thị nói, “Bắt đầu từ tháng này, còn tăng thêm tiền công cho Tam thẩm. Diệp Nhi cũng có một phần tiền công.”



Mọi người đang nói cao hứng, thì Tứ Lang từ bên ngoài xông vào.



“Không tốt rồi, bà nội nổi điên rồi!”