Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 383 : Liên Mạn Nhi khuyên bảo

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: Ntsubasa04

Quyết định chủ ý xong, nhưng Liên Mạn Nhi cũng không lập tức đi

thượng phòng. Hiện tại phỏng chừng cơn giận của Chu thị còn không tiêu

tan, hiện tại nàng mà đi, vậy không phải tự mình chọc giận bà ấy thêm

sao? Cho nên Liên Mạn Nhi không nóng nảy, nàng tin tưởng, Cổ thị bên kia sau khi nghe xong lời nói Tưởng thị báo lại, rất nhanh sẽ có hành động.



Người khác không có cách nào dỗ Chu thị, nhưng mà Cổ thị khẳng định có biện pháp.



Liên Mạn Nhi liền ở trong sân dạo qua một vòng, nhìn thấy Lục lang

ngồi xổm ở góc tường cắn hạt dưa. Liên Mạn Nhi liền ngoắc gọi Lục lang

vào trước mặt, dặn hắn vài câu.



“… Xem rồi, đến đưa tin cho ta, ta cho ngươi hai cái bánh bao.” Liên Mạn Nhi nói với Lục lang.



Chỉ cần đi nghe một chút việc, báo tin cho Liên Mạn Nhi, có thể đổi

được hai cái bánh bao bình thường hắn không được ăn, Lục lang ước gì như thế, liền vui vẻ đi lên thượng phòng.



Liên Mạn Nhi quay về tây sương phòng, ở bên cạnh Trương thị, Liên Chi Nhi cùng nhau thu dọn đồ, một bên chờ tin tức của Lục lang.



“Mạn Nhi, con muốn làm gì?” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi chạy vào chạy ra, lại hỏi.



“Không có gì.” Liên Mạn Nhi nói.



Trương thị tự nhiên không tin.



“Mẹ, thật sự là không có gì. Chính là… Nghĩ rằng sau khi bà nội theo

đại bá mẫu bọn họ đi rồi, bà nên lo chuyện của bà, đừng quan tâm, nhớ

thương chúng ta là tốt.” Liên Mạn Nhi liền lại nói.



Đợi sau một lúc lâu, Lục lang kích động chạy tới Tây sương phòng.



“Đại bá mẫu cùng đại tẩu khuyên bà nội… đưa cho bà nội một đống vải…” Tài ăn nói của Lục lang không tốt, trí nhớ cũng bình thường, nói ra lắp ba lắp bắp, nhưng chỉ người nghe chịu khó kiên nhẫn một chút, là có thể hiểu rõ.”Bà nội hiện tại không tức giận nữa, đại bá mẫu cùng đại tẩu đã về tây phòng.”



“Hiện tại trong phòng, còn có ai không?” Liên Mạn Nhi nghe xong. Liền hỏi.



“Còn bà nội cùng lão cô.” Lục lang đáp. Liên Lão gia tử đã đi ra

ngoài, hiển nhiên là muốn cùng cùng nhóm người quen biết lâu năm trong

thôn, bào chữa cho việc ngày hôm nay.



Liên Mạn Nhi thực vừa lòng, liền lấy bánh bao từ trong tủ. Đưa cho Lục lang hai cái.



Lục lang thấy bánh, nước miếng lập tức chảy ra. Hắn nhận lấy bánh, từ trong phòng đi ra ngoài. Liền ngồi góc tường gian ngoài, lang thôn hổ

yết ăn hai cái bánh, lại nâng tay dùng tay áo lau khô miệng, lúc này mới chịu đi.


“Kia còn nói sao, khẳng định bà nội ngươi quản gia a.” Liên Tú Nhi không chút nghĩ ngợi, lập tức nói.



“Lão cô, ta đều là nghĩ như vậy, đối với ngươi đại bá mẫu liền không

nhất định nghĩ như vậy.” Lại nhìn Chu thị liếc mắt một cái, Liên Mạn Nhi tiếp tục nói, ” Đại bá mẫu kia nhưng là chính mình quản gia, tại đây

mới ở bao nhiêu trời ạ, đã nói điệu tỉnh lý.”



Chu thị trên mặt u ám.



“… Chuyện hôm nay, không biết người ngoài sẽ nói thế nào. Nhưng có

một chút khẳng định đúng vậy, chính là đại bá mẫu không bị ảnh hưởng gì. Trong nhà này, đại bá mẫu vẫn là người tốt. Qua chuyện này rồi, nếu nói đến ai sẽ quản gia, thì tất cả mọi người đều hướng về đại bá mẫu rồi…”



“Không có chuyện này.” Liên Tú Nhi lập tức nói.



Trong đầu Chu thị liền ầm vang một tiếng, bà không ngốc như Liên Tú

Nhi, cũng sẽ không lạc quan như Liên Tú Nhi. Lời nói của Liên Mạn Nhi,

đả động bà thật sâu.



Hết thảy mọi chuyện đều là Cổ thị ở sau lưng giở trò quỷ sao? Nghĩ

lại những hành động trước đây của Cổ thị, thì Cổ thị tuyệt đối làm ra

chuyện như vậy.



Bà đã trúng âm mưu của Cổ thị, trở thành đao sai sử của Cổ thị.



Cho dù hiện tại bà có mang theo Liên Tú Nhi đi cùng Liên Thủ Nhân,

đến bên kia, nói đến ai quản việc nhà, chỉ sợ bà cũng sẽ rơi xuống hạ

phong. Không nói người bên ngoài sẽ nói gì, chính là trong nhà mình,

Liên Lão gia tử sẽ bởi vì chuyện hôm nay, mà bất mãn đối với bà. Liên

Lão gia tử sẽ hoài nghi năng lực quản gia của bà, sợ bà khống chế không

được tính tình của chính mình. Cổ thị giỏi nhất là thu mua lòng người,

mấy đứa con trai và cháu nội của bà, cũng không nhất định sẽ đứng ở phía nàng.



Chu thị cũng không phải một người hồ đồ, ngược lại, bà so với đại đa số lão thái thái đều thông minh hơn. Lão thái thái hộ nông dân người

ta, trọng nam khinh nữ, có người đối xử với khuê nữ giống Chu thị vậy,

cũng không nhiều.



Nhưng Chu thị đối với các cháu gái lại rất bình thường.



Chu thị làm như vậy, cũng không phải đơn giản là do yêu thương khuê nữ.



“Mạn Nhi, bà nội phải đi. Bà nội chuẩn bị ít đồ phân cho mấy đứa.” Chu thị đột nhiên nói.