Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 40 : Ngọt Cán

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Hóa ra là như vậy, Liên Mạn Nhi nhìn mấy người ở xa xa đang cắt cao

lương. Sau nửa ngày, bọn họ đã có trước sau. Liên lão gia tử hơn năm

mươi tuổi, so với đám con trai đang lúc tráng niên, còn vượt lên đầu một khoảng cách.



“Cha, nghỉ một lát a.” Liên Thủ Tín theo sát sau lưng Liên lão gia

tử, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn mồ hôi ướt đẫm sau lưng của Liên lão

gia tử, liền đề nghị. Liên lão gia tử dùng từ nông dân mà nói, là người

hận việc. chính là hận không thể một mạch đem việc làm xong, làm không

biết nghỉ ngơi.



Liên lão gia tử nghe thấy lời của con, một tay cầm bó cao lương đang

cắt, nâng người lên, cũng nhìn trời, xem chừng đã làm một canh giờ rồi, quay đầu lại nhìn mấy nhi tử cùng Tôn tử đều mệt mỏi đầu đầy mồ hôi,

nhẹ gật đầu.



“Nghỉ a.”



Liên lão gia tử thả lưỡi hái trong tay xuống, ngồi ở bên bờ ruộng nghỉ ngơi.



Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đi đến bên cạnh xe, chỗ đó có bình nước lớn, bên trong đã đầy nước, là buổi sáng từ trong nhà mang đến. Ngũ Lang ôm

bình sứ lớn, Liên Mạn Nhi thì cầm mấy cái chén đưa cho Liên lão gia tử.



Ngũ Lang ôm bình, rót nước vào chén Liên Mạn Nhi cầm. Liên Mạn Nhi sẽ đưa đến cho bọn người Liên lão gia tử.



“Gia, uống nước.”



Liên lão gia tử tiếp nhận chén, ngưỡng cổ uống một hơi sạch loáng.



Ngũ Lang lại muốn rót cho Liên lão gia tử một chén nữa.



“Gia không uống nữa. Gia hút thuốc.” Liên lão gia tử nói, liền từ

trong dây lưng lấy ra giấy bồi cùng thuốc lá chuẩn bị trước, cuốn một

điếu thuốc lá rời bắt đầu hút…



Lúc này, mọi người cũng đều đi tới cầm chén uống nước. Liên Mạn Nhi

trông thấy Trương thị dựa vào đống cao lương ngồi, liền rót một chén

nước đưa tới cho Trương thị, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trương thị.



“Mệt mỏi không. Mạn Nhi?” Trương thị nhận chén, uống một ngụm, hỏi Liên Mạn Nhi.



“Không sao, ” Liên Mạn Nhi nói, “Ca cùng tỷ đều giúp con.”



Đang nói chuyện, thì Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng đi tới, đều ở bên cạnh Trương thị ngồi xuống. Tiểu Thất còn làm nũng mà tựa vào trong ngực Trương thị.



Liên Thủ Nghĩa và Liên Thủ Lễ đều ngồi bên cạnh Liên lão gia tử, cũng cuốn thuốc lá rời hút. Liên Thủ Tín không hút thuốc lá, hắn uống một
Liên lão gia tử bình thường uống chỉ là rượu cao lương trắng, vừa nghe nói có hoa lê trắng, con mắt lập tức sáng lên.



“Tốt, tốt, vậy thì uống rượu cháu trai ta mang về, hoa lê trắng.”



“Còn có bánh bông lan, kẹo đường, mấy thước vải cho gia, Nội, lão cô

dùng để may xiêm y.” Liên Kế Tổ chỉ vào hai bao bánh bông lan ở trên tủ, một bao kẹo đường, còn có hai thước vải một xanh một hồng.”Nguyệt Nương mua cho nội từ cửa hàng phấn.”



Chu thị cũng vui vẻ lên.



“Hàng phấn cái gì, như vậy rất mắc, ta già rồi, còn có thể sử dụng sao? Cho lão cô ngươi a.”



“Nội không có già.” Liên Kế Tổ nói, “Phấn cho lão cô cũng có.”



“Kế Tổ đứa nhỏ này thật biết thương người.” Chu thị cười vuốt ve lưng Liên Kế Tổ.



Người trong phòng đều nở nụ cười.



Người quá nhiều, trong phòng không chứa nổi, Liên Mạn Nhi giật giật

Trương thị, mấy mẹ con từ phòng trên đi ra, trở lại Tây Sương phòng.

Liên Chi Nhi bưng chậu nước tiến đến, mọi người rửa tay, rửa mặt.



Liên Mạn Nhi nhìn người của phòng lớn Liên gia, cách ăn mặc, hành

động điệu bộ, nhịn không được mà hướng Trương thị hỏi nghi vấn trong

lòng.



“Mẹ, đại bá cùng anh họ ở trấn trên, rất có tiền sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.



Vấn đề này có chút làm khó Trương thị.



“… Đại bá của con là tú tài, lúc mới bắt đầu mỗi ngày có hai cân gạo

lương thực, còn miễn làm việc. Về sau không có thi đậu cử nhân, hàng

năm làm tú tài đánh giá cấp bậc trong cuộc thi ở huyện, phải khảo thi

hai mươi tên, mới cho lương thực. Đại bá của con chỉ nhận được vài năm,

về sau không còn nhận nữa.”



“Vậy đại bá không phải còn dạy học ở quán sao, hàng năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”



“Lúc đầu cũng khá tốt, tìm được đều là quán tốt, hàng năm cũng có hai mươi lượng bạc, bốn mùa trong năm còn có quà tặng. Về sau, đại bá của

con không có nâng cao được cấp bậc, nên không có quán tốt mời hắn làm,

năm nay vừa chọn được một quán, hàng năm chỉ có mười lượng bạc, nhưng mà lại bao ăn ở.”



“Vậy bọn họ một năm tiêu dùng bao nhiêu?”