Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 417 : Thôi thủ
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Nhìn ngữ khí cùng thần thái của Liên Kế Tổ, chắc chắn trước hắn đi Liên lão gia tử có dặn dò.
“Kế Tổ ca, ông nội cho bọn hắn thuê đất, khẳng định là có suy tính. Ông nội là người cẩn thận, lúc huynh tới, khẳng định đều nhắn nhủ đủ làm sao để thu tô, thu bao nhiêu.” Ngũ Lang lên tiếng. “Kế Tổ ca, huynh muốn cha ta giúp đỡ thu tô mà lại không nói trước chuyện này, dù cha ta có thể giúp được việc hay không, huynh cũng phải nói rõ ngọn nguồn trước với cha ta chứ… Nếu không, cha ta cái gì cũng không biết, thì làm thế nào được.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, Ngũ Lang nói quá đúng.
“Kế Tổ ca, ca ta hỏi như vậy. Nhưng nếu là có gì bất tiện, chúng ta cũng không bắt buộc.” Liên Mạn Nhi nói.
Chúng ta không phải nhất định phải biết, ngươi không nói thực cho chúng ta biết, như vậy cũng đừng mong chúng ta giúp đỡ ngươi thu tô.
“Có cái gì bất tiện đâu.” Liên Kế Tổ chặn lại nói.
Hắn nói chuyện, lại liếc nhìn Tưởng thị. Tưởng thị liền cúi thấp đầu xuống một chút.
“Là có chuyện như vậy, trước lúc đi, ông nội có kêu ta đến cùng ta nói nói. Nói rất nhiều, chuyện thu tô này ông nội dường như cũng có nói vài ba câu…” Liên Kế Tổ bộ dáng giống như đang cố hồi tưởng lại.
Liên Mạn Nhi đánh giá Liên Kế Tổ một hồi, không khỏi muốn xoa trán. Liên Kế Tổ cũng không phải một người giỏi nói dối hay giả bộ. Thần thái của hắn như vậy nhất định là lúc nghe Liên lão gia tử nói chuyện đã thất thần, không đem lời của Liên lão gia tử nghe vào, cũng không để ở trong lòng. Bây giờ thấy bọn họ nhắc nhở, lúc này mới có chỗ lĩnh ngộ.
“Kế Tổ a, cháu suy nghĩ thật kỹ, cũng không cần nóng nảy, thế nào cũng phải đem sự tình xử lý theo tâm tư của ông nội cháu. Nếu không lúc cháu trở về cũng không cách nào bàn giao lại với ông nội cháu cả.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Cháu nhớ ra rồi.” Liên Kế Tổ nói. Liên Thủ Tín bọn hắn không nóng nảy, nhưng người sốt ruột là hắn. Hắn sốt ruột quay về bên kia. Hắn cũng không có cảm tình gì với Tam Thập Lý doanh tử, hắn ở trong thôn cũng không có thói quen, hoặc là do ở Thái Thương bên kia sống rất khá giả.
“… Ông nội nói nhà lão Vũ thời gian qua sống không được tốt, thân thể không tốt mà cần tiêu dùng lại nhiều. Còn nói nhà lão Vũ thân thiết với nhà chúng ta. Nói lúc thu tô để cho cháu tiêu pha chút gì đấy.” Liên Kế Tổ không nhớ nổi nguyên văn lời nói của Liên lão gia tử, chỉ có thể nhớ đại khái, không sai biệt lắm hẳn là ý tứ này.
Đúng lúc này Tưởng thị liếc nhìn Liên Kế Tổ cực kỳ nhanh.
“Việc này còn phải tùy tình hình.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi nói. Nếu như Liên Kế Tổ có bản lĩnh, như vậy thì hoàn toàn không cần làm thêm việc gì, chỉ cần hù dọa một chút, tiền thuê đất có thể lấy được ngay. Nhưng nếu hắn không có bổn sự như vậy, thì thực sự phải làm thật.
“Ta nói là, có phải Kế Tổ hắn không hạ thủ được phải không?” Trương thị giải thích.
“À.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ. “Mẹ, đây không phải là chuyện hung ác hay không hung ác, Kế Tổ ca muốn thu tô, không có biện pháp khác, chỉ có thể làm như vậy.”
“Con không tin biện pháp này Kế Tổ ca với đại tẩu không tự nghĩ ra được.” Ngũ Lang nói, “Bọn hắn là muốn cho cha làm việc này, bọn hắn sẽ vô can.”
Người một nhà đều nhìn Liên Thủ Tín.
“Bên trong bếp lò còn có hai củ khoai lang, có lẽ đã chín, Mạn Nhi, tiểu Thất, cha đi lấy cho hai con.” Liên Thủ Tín đứng lên.
… …
Hai ngày kế tiếp, mỗi ngày Liên Kế Tổ với Tưởng thị đều đến nhà Liên Mạn Nhi, nói chuyện thu tô không thuận lợi như thế nào như thế nào. Một nhà Liên Mạn Nhi chỉ cố dùng lời an ủi.
Không phải bọn họ không chịu hỗ trợ, mà là vì chuyện này chỉ có một biện pháp như vậy, Liên Kế Tổ có thể làm được, hơn nữa còn thích hợp hơn so với bọn hắn.
Cuối cùng, Liên Kế Tổ vẫn đưa danh thiếp cho huyện nha. Huyện nha phái người, cầm gông xiềng đến bắt huynh đệ Vũ gia.
Lão nương Vũ gia nhào vào trong ngực Liên Kế Tổ, người một nhà ôm lấy đùi Liên Kế Tổ.
“Ông nội ngươi là người phúc hậu như thế nào, ngươi thế nào lại hung ác như vậy a. Cháu trai à, ngươi tuyệt đối không giống ông nội ngươi, chúng ta là thân thích từ ngày xưa, ngươi thực nỡ xuống tay a, gia phong lão Liên gia thay đổi… Tiền thuê đất chúng ta giao, chúng ta giao còn không được à…”