Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 42 : Tổ Tôn

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Trưởng tôn Liên gia trở về rồi, lại là ngày mùa thu hoạch, bữa cơm

trưa này, tự nhiên so với bình thường phong phú rất nhiều. Trương thị,

Triệu thị cùng Hà thị đều ở dưới bếp bận việc, Liên Chi Nhi, Liên Mạn

Nhi cùng Liên Diệp nhi cũng phải phụ giúp một tay, hái đậu sừng, gọt vỏ

khoai tây, nhóm lửa. Chu thị tự mình giám sát chỉ huy, Trương thị là bận rộn nhất, nàng có kỹ thuật xắt rau tốt nhất, phải chịu trách nhiệm thái thịt, mặt khác còn phải xào rau.



Phòng trên cửa trước cửa sau mở rộng ra, rau xào khói dầu cùng hương

thơm truyền đi rất xa, cơ hồ trên mặt của mỗi người đều mang theo ý

cười.



Cuối cùng bưng lên cái bàn chính một món rau trộn là dưa leo sợi trộn lẫn đậu hủ ti, ba món ăn nóng: một ớt xanh khoai tây tơ, một đậu hủ xào tiêm tiêu, một là thịt ba chỉ hầm cách thủy với khoai tây quả cà, còn

có một món súp là súp da lợn, đều là đựng trong chậu sành bên trên bàn.

Đối với gia đình nông dân bình thường chính là cực kỳ phong phú. Món

chính cũng có biến hóa, tất cả không phải đều là lương thực phụ, phía

trong bánh ống còn thêm bột mì, chưng lên càng thêm mềm mại thơm ngon.



Như trước là nam nữ phân thành hai bàn ăn, đồ ăn đều bưng lên bàn, Cổ thị mới cùng Tưởng thị, Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi từ tây phòng đi qua

dùng cơm.



Vốn ăn cơm người tới nhiều hơn, thêm Tưởng thị, thì càng chen chúc.

Liên Mạn Nhi cắn một cái bánh ống, đang muốn lấy đĩa rau, trong lỗ mũi

bỗng nhiên ngửi thấy được một cỗ mùi tanh hôi.



Liên Mạn Nhi quay đầu mắt nhìn tiểu Thất bên cạnh, tiểu Thất nhăn

nhăn cái mũi, biểu thị hắn cũng ngửi thấy được. Hai người theo cái mùi

kia cúi đầu xuống, hóa ra là ngồi đối diện các nàng là Liên Nha Nhi(*),

đem hai cái chân nhỏ tới đây.



(*)Tên đúng của cô bé này là Liên Nha Nhi, không phải Liên Nghiền

Nhi bắt đầu từ bây giờ sẽ dùng tên này, ta cũng sẽ chỉnh sửa mấy chương

trước lại cho đúng.



Liên Mạn Nhi muốn mở miệng bảo Liên Nha Nhi đem chân rụt về, các nàng ngồi ở trên giường gạch ăn cơm, đều là ngồi xếp bằng, không có đạo lý

duỗi thẳng chân đem chân ngả vào trước mặt người ta. Nhưng mà, nhìn thấy Hà thị là loại người không nói đạo lý. Vậy thì đừng trách nàng không

khách khí.



Liên Mạn Nhi thừa dịp người không chú ý. Cầm chiếc đũa, hung hăng mà hướng trên chân của Liên Nhan Nhi đâm một cái.



Chợt nghe được Liên Nha Nhi hét to một tiếng. Thiếu chút nữa đem bàn ăn lật tung rồi.



“Chuyện gì kêu to, chuyện gì kêu to?”



“Chân, ai đâm chân của ta.” Liên Nha Nhi đau khóc, chân cũng rụt trở về.



Chu thị cúi đầu nhìn thấy, lập tức trách mắng: “Nha Nhi sao ngươi lại ngồi kiểu đó, càng ngày càng không có quy cũ rồi.” Chu thị nói chuyện, hít hít cái mũi, lại nhìn chân Liên Nha Nhi một chút, liền răn dạy Hà

thị.”Chân Nha Nhi chưa xong a, ngươi cũng mang cho nàng hai bít tất,

hiện tại giống cái dạng gì.”
hiếm có.



“Đại tẩu giống như tiên nữ, mỗi lần ăn cơm liền ăn một chút như vậy.” Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi cùng một chỗ làm việc, không thể thiếu

việc tán gẫu. Lần này chủ đề là Tưởng thị.



“Hoa Nhi tỷ, đại thẩm, các nàng cũng ăn ít.” Liên Mạn Nhi nói.”Hẳn là ăn không quen lương thực phụ.”



“Đệ nhìn thấy Đóa Nhi trên lưng mang điểm tâm.” Tiểu Thất tới góp lời nói.



Liên Mạn Nhi liền nghĩ, xem ý tứ của Liên lão gia tử, là muốn một nhà phòng lớn thường ở trong thôn. Bọn họ ăn không quen lương thực phụ, một ngày hay hai ngày dựa vào ăn điểm tâm còn có thể không có trở ngại,

thời gian dài, cũng không biết bọn họ chống chịu được không.



Lại đến thời điểm nghỉ ngơi, Liên Mạn Nhi ôm lấy bình nước. Nàng cho

rằng sẽ phí chút ít khí lực, tuy nhiên lại thoáng cái liền ôm đi lên.

Trọng lượng bình nước rất nhẹ. Liên Mạn Nhi quơ quơ bình nước, mở nắp

bình ra, mới phát giác bên trong căn bản không có nước.



“Buổi sáng ai cầm bình nước, thế nào quên đổ nước rồi hả?” Liên Mạn Nhi lên đường



“Buổi sáng là Nhị thẩm chuẩn bị bình nước.” Ngũ Lang nói.



“Thế nào không có nước vậy, không phải bị đổ ở trên đường a.” Hà thị tùy tiện mà nói.



“Nhị thẩm, trong ngoài bình đều khô.” Liên Mạn Nhi nói, nếu như buổi sáng có chuẩn bị nước, thì tuyệt đối sẽ không như vậy.



Hà thị đánh cái ha ha, đi tới cầm lấy bình nước trong tay Liên Mạn Nhi.



“Ta về nhà lấy nước.” Hà thị cầm bình, muốn đi trở về.



“Nhà Lão Nhị, ngươi đứng lại.” Liên lão gia tử gọi Hà thị lại, “Để

cho Mạn Nhi cùng Ngũ Lang đi. Chúng ta lấy nước về lại nghỉ ngơi.”



Hà thị không muốn, cũng không dám cùng Liên lão gia tử già mồm.



Quy củ của Liên gia, vào ruộng, không có lời của Liên lão gia tử…, ai cũng không thể rời đi. Liên Mạn Nhi hiểu, Liên lão gia tử biết rõ Hà

thị lười biếng, sợ bà đi chuyến này, không biết lúc nào mới trở ra,

cho nên mới để cho nàng cùng Ngũ Lang đi.



“Đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận.” Trương thị dặn dò.



Liên Mạn Nhi cùng với Ngũ Lang ôm bình nước, hướng trong nhà đi.



Tiến vào cửa lớn Liên gia, mũi của Liên Mạn Nhi đã ngửi thấy mùi bánh rán dầu.



“Hiện tại liền làm cơm, hơi sớm một chút a, hơn nữa, đây là làm cái gì, thế nào không tiếc sử dụng nhiều dầu như vậy?”