Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 450 : Cuối năm

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Mấy hài tử dán thư hồi âm cho Liên lão gia tử, bọc kĩ chồng giấy chép giáo huấn của Liên lão gia tử, nếu không ai nói gì, nhìn bề ngoài cũng

không ai biết bên trong là cái gì.



Hai thứ này muốn gửi đến huyện nha huyện Thái Thương.



Về phần quà mừng cho Tam Lang và Vương Thất cô nương, Trương thị chọn hai cuộn vải thượng hạng, chuẩn bị nhờ người gửi cho xe ngựa khách điếm của Vương gia.



“Tam Lang sau này cũng không còn là người của Liên gia. Hai cuộn vải

này, một cái để hắn may quần áo, một cái cho vợ hắn may quần áo.” Trương thị liền nói.



Về phần sao quà mừng này không đưa tới huyện nha mà trực tiếp đưa tới xe ngựa khách điếm của Vương gia là vì Vương gia kén rể, tiệc rượu tất

nhiên tổ chức ở Vương gia. Hơn nữa nếu quà mừng này vào tay Liên Thủ

Nghĩa và Hà thị, chỉ sợ cuối cùng không đến được tay Tam Lang và Vương

Thất cô nương.



Trương thị và Liên Thủ Tín thương yêu Tam Lang, Liên Mạn Nhi cũng

không có ác cảm với Tam Lang, thậm chí còn có chút hảo cảm. Mọi người

đều có lòng thích cái đẹp, dù là nam nhân hay nữ nhân, có tướng mạo tốt

chính là ưu thế trời sinh.



Bọn họ bên này vừa chuẩn bị thỏa đáng thì Liên Thủ Lễ, Triệu thị và

Liên Diệp Nhi cũng tới. Bọn họ chưa quyết định được, muốn tham khảo lễ

vật năm mới của nhà Liên Mạn Nhi.



“Diệp Nhi, các ngươi nên có chủ ý của chính mình.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Diệp Nhi.



Trương thị lấy cớ gọi Triệu thị ra ngoài phòng, kể lại những gì không có trong thư của Liên lão gia tử mà nàng nghe được từ Ngô Vương thị cho Triệu thị nghe.



Triệu thị lập tức hồn bay phách lạc.



Trương thị có con trai con gái vẫn còn sợ Chu thị dùng biện pháp đối

phó Cổ thị để đối phó nàng, Triệu thị không có con trai nên lo lắng hơn

Trương thị nhiều.



Triệu thị khóc đi vào phòng, giống như Liên Thủ Lễ lập tức bị Chu thị đưa nữ nhân cho vậy.



“Sao thế?” Liên Thủ Lễ và Liên Diệp Nhi đều kinh ngạc.



“Chuyện này như thế nào, ta tuy biết nhưng không thể nói cho các

ngươi.” Trương thị bất đắc dĩ nói, lại hướng về phía Liên Diệp Nhi, “Có

chuyện gì, cháu hỏi mẹ cháu xem.”


thì ở trong bếp đun nước.



Trương thị và Liên Thủ Tín đều có khuôn mặt vui mừng, Liên Chi Nhi,

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều mặc ấm áp, tất cả đều tươi cười, không kiềm chế được vui mừng trong lòng.



Đây là giết heo năm mới, sẽ không bao giờ giống như năm ngoái… chỉ

được một chút thịt. Cả con heo này đều là của nhà mình, bọn họ thích ăn

như thế nào thì ăn.



Heo bị giết rất nhanh, Trương thị cười nhận tiết heo. Các nam nhân

làm việc xong đều đi tiền thính ở chính viện uống trà nói chuyện, các nữ nhân bận rộn thổi lửa nấu cơm, làm thức ăn.



Cơm là cơm gạo tẻ, món ăn như truyền thống là món ăn từ heo vừa bị

giết. Một bát lớn xương hầm dưa chua, phía trên là đậu hủ hấp cùng huyết heo. Sau khi xúc cơm trong nồi ra, mọi người bắt đầu xào rau.



Chờ thức ăn đều làm xong rồi liền mở tiệc ở tiền thính.



Trên mặt đất bày một bàn lớn cho khách nam, có Liên Thủ Tín, Ngô Ngọc Quý, Ngô Ngọc Xương, Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng, Trương đồ tể, Liên Thủ Lễ, ngoài ra còn mời mấy người khách là Vương Ấu Hằng, Lỗ tiên sinh, lão

Hoàng.



Trên giường gạch, hai chiếc bàn đặt trên kháng được ghép thành một

bàn lớn để khách nữ ngồi, có Trương thị, Ngô Vương thị, vợ Ngô Ngọc

Xương, Triệu thị, mấy nữ hài tử, tiểu Thất vì tuổi còn nhỏ nên cũng ngồi cùng Trương thị.



Có người ở nhà cũ hỗ trợ, ví dụ như vợ Xuân Trụ cùng nhà nàng qua lại gần gũi, đều tặng tiết canh hoặc món ăn từ thịt heo, mẹ Ngô Ngọc Xương

không tới ăn cơm, cũng tặng món ăn từ thịt heo sang.



Bữa cơm này ăn mất một buổi mới xong.



Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều ăn đến bụng tròn vo, dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi ở Đông phòng phơi nắng, nói chuyện phiếm. Trương thị,

Liên Chi Nhi, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang trước sau theo nhau từ ngoài vào, trong tay Liên Chi Nhi bê trà đặc nóng, Trương thị thì bê một bồn lê

ướp lạnh.



“Đều ngồi dậy, không sợ dạng thực sao.” Trương thị cười gọi tiểu khuê nữ, tiểu nhi tử lại gần hoặc uống trà đặc, hoặc ăn lê ướp lạnh giải

ngấy.



Dạng thực là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh. Người già nhiều đời truyền lại, sau khi ăn xong nhất định không được nằm.



Liên Mạn Nhi cũng không cảm thấy ngấy, nàng cầm trà Liên Chi Nhi đưa, từ từ uống.



“Thịt hôm nay ăn có no không?” Trương thị chọn miếng lê ướp lạnh, gạt hết lớp băng ở trên, đưa cho tiểu Thất, cười hỏi.