Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 455 : Năm mới
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Ads
Edit: Le thanh
Liên Mạn Nhi nằm híp mắt ngâm mình trong nước, cầm bàn chải lông lợn chậm rãi chà xát cơ thể.
“Mạn Nhi, gội đầu nhé.”
Nghe thấy tiếng nói của Trương thị, Liên Mạn Nhi mới mở mắt ra.
Trương thị mang tới một chiếc ghế đặt bên cạnh thùng tắm của Liên Mạn Nhi, rồi lại bưng một chậu nước nóng tới đặt ở trên ghế.
Liên Mạn Nhi vẫn nằm nguyên trong thùng tắm, xê dịch thân thể, tựa đầu
dựa vào thùng tắm để cho tóc rủ xuống vào trong chậu nước.
“… Tóc con càng ngày càng đen, nhờ công Vương tiểu thái y bốc cho đơn thuốc tốt.” Trương thị vừa gội đầu cho Liên Mạn Nhi vừa tán thưởng.
“Cái đó còn phải nói.” Liên Mạn Nhi cười.
Liên Mạn Nhi chuyên đi tế sinh đường thỉnh lão lang
trung kê cho một đơn thuốc gội đầu, bên trong có các loại dược liệu như
bồ kết, hà thủ ô kết hợp với hương liệu, mỗi lần gội đầu sẽ bỏ một gói
thuốc vào trong nước, đem nước đó nấu sôi lên, để bớt nóng một chút rồi
dùng nước đó gội đầu, làm cho tóc vừa sạch sẽ, vừa mềm mượt, lại có mùi
thơm ngát.
Đương nhiên, muốn có một đầu tóc khỏe mạnh, đen nhánh cũng không phải chỉ dựa vào gội đầu là được.
Trong sách có ghi, “Tóc tốt do máu”, còn nói “Thận tốt
thì tóc tốt”, nói cách khác người có thân thể khỏe mạnh, khí huyết đầy
đủ thì mới có mái tóc khỏe mạnh, xinh đẹp. Liên Mạn Nhi từng nghe Trương thị cùng mấy phụ nhân lớn tuổi nói chuyện với nhau, nói là chọn con dâu phải chọn mông lớn cho mắn đẻ, và tóc phải dày, đen nhánh để có tướng
vượng tử.
Những kinh nghiệm này nghe qua tưởng chừng như không có
căn cứ khoa học, Liên Mạn Nhi cho rằng những điều đó cũng không hẳn là
đúng tuyệt đối. Tuy nhiên, những kinh nghiệm được truyền từ dân gian
thực sự không phải là những điều bịa đặt lăng nhăng, chúng cũng có những căn cứ nhất định.
Trương thị gội đầu xong cho Liên Mạn Nhi thì dùng khăn
vải to lau khô, rồi lấy lược chải đầu. Sau đó lại cầm lược bí cẩn thận
chải trên tóc Liên Mạn Nhi mấy lần, xong xuôi mới cầm một tấm vải bông
to cho Liên Mạn Nhi bọc tóc lại, cố định trên đỉnh đầu. Sau đó lại tiếp
tục đi gội đầu cho Liên Chi Nhi.
ca ca, các tỷ tỷ tự nguyện xuất tiền túi của mình cho hắn, nên tiền
riêng của tiểu Thất càng ngày càng nhiều. Còn về việc tiêu tiền nhiều
nhất, trong nhà Liên Mạn Nhi, người lớn tuổi nhất là Liên Thủ Tín, không cần phải nói cũng biết là người nghèo khó nhất. Còn người có tiền riêng nhiều nhất, giàu có nhất, trừ Liên Mạn Nhi ra thì là người nhỏ tuổi
nhất tiểu Thất.
Trong tháng giêng sẽ đi thăm người thân, đến nhà nhau
chúc tết, tiếp đãi bạn bè thân hữu đến chúc tết, còn phải mời khách,
hoặc đi ăn cỗ. Mọi người trong nhà đều rất bận rộn, nhất là Liên Thủ
Tín, cơ hồ mỗi ngày đều phải đi ra ngoài ăn cỗ, thậm chí một ngày phải
đi ăn hai ba lần. Liên Mạn Nhi âm thầm để ý, có một số nhà nàng sẽ để
cho Ngũ Lang đi theo Liên Thủ Tín.
Lễ mừng năm mới, người lớn thì bề bộn, nhưng tiểu hài tử lại nhàn nhã, vui sướng. Liên Mạn Nhi cũng rất thanh nhàn, nàng cùng
với Liên Chi Nhi chỉ việc đi theo Trương thị, ăn cỗ hết nhà Ngô Ngọc
Quý, lại đến nhà Ngô Ngọc Xương, có cả nhà Vương cử nhân. Lúc rảnh rỗi
thì ở trong nhà, mỗi ngày cứ thiêu nóng giường rồi hai tỷ muội ngồi thêu thùa may vá, hoặc viết chữ, đọc sách.
Ngày hôm nay, thời tiết trong xanh, hai tỷ muội đi vào thôn, về khu nhà cũ của Liên gia để tìm Liên Diệp Nhi.
Mặc dù có nhiều phòng để trống, ba người nhà Liên Diệp
Nhi vẫn ở trong mấy gian phòng nhỏ phía tây. Tuy vậy trong phòng lại
được Triệu thị với Liên Diệp Nhi thu thập vô cùng sạch sẽ, giường cũng
được sưởi rất ấm. Liên Diệp Nhi chuẩn bị một đĩa hướng dương, ba tỷ muội an vị trên giường gạch, vừa ăn hạt hướng dương vừa nói chuyện.
“Tam bá với tam bá mẫu đi đâu rồi?” Vào nhà không nhìn thấy Liên Thủ Lễ với Triệu thị, Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Quét dọn, đốt lửa bên thượng phòng rồi.” Liên Diệp Nhi lên tiếng.
Liên Mạn Nhi a một tiếng, vì sợ phòng không có người ở
sẽ không tốt, nên ba người nhà Liên Diệp Nhi dường như mỗi ngày đều sang đốt lửa bên thượng phòng và đông sương phòng, bởi vì nếu không có lửa,
phòng ở sẽ đóng băng. Phòng ở nếu bị đóng băng về sau sẽ dễ dàng bị biến chất và hư hỏng.
Ba người nhà này đều thật có trách nhiệm thay Liên lão gia tử chăm lo cho phòng ở.
Ngồi được một hồi, Liên Chi Nhi nói hai ngày này Nhị Nha bị bệnh, ba tỷ muội liền cùng nhau đến thăm Nhị Nha. Ra khỏi cổng của
khu nhà cũ, vừa đi tới góc đường liền có một người từ trong thôn bước
nhanh tới.
“Cháu gái lớn,… Chao ôi, hiện tại phải gọi cháu gái mới đúng.”