Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 461 : Bên nào cũng cho là mình phải

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Edit: Rina

Beta: Tiểu Tuyền

“Kế Tổ, rốt cuộc là chuyện gì, con nói đi.” Liên Thủ Tín liền nói với Liên Kế Tổ.



“Tính tình bà nội, tứ thúc, tứ thẩm, Mạn Nhi các ngươi cũng không

phải không biết.” Liên Kế Tổ không thể giấu, chỉ phải nói, “Sự tình là

có chuyện như vậy…”



Từ lúc Liên Tú Nhi xuất giá, Chu thị liền nhớ nàng, hai mẹ con lui

tới rất nhiều. Nhiều lần là Liên Tú Nhi về nhà, nhưng mà, vì tận mắt xem khuê nữ sống ở nhà chồng như thế nào, Chu thị không thích xuất môn có

đôi khi cũng sẽ đi Trịnh gia nhìn xem.



Ngày nào đó, Chu thị ăn điểm tâm, an vị xe đi Trịnh gia thăm khuê nữ

Liên Tú Nhi, luôn luôn tại Trịnh gia ăn cơm chiều. Liên Tú Nhi tính để

Chu thị ở Trịnh gia ngủ lại một đêm, hơn nữa cũng phái người đến đưa thư cho Huyện thừa nha, nói Chu thị buổi tối không quay về.



Nhưng là cá tính Chu thị, ở bên ngoài không quen,, cuối cùng vẫn trở

về nhà. Thời điểm Chu thị về nhà, trời đã sẩm tối. Kết quả, bà đi vào

trong viện, vừa vặn liền thấy Bình tẩu từ trong phòng Liên Lão gia tử đi ra. Chu thị lập tức liền nổi lên lòng nghi ngờ, gọi Bình tẩu lại. Sau

đó, Chu thị liền vào phòng, vừa thấy trong phòng chỉ có một mình Liên

Lão gia tử, Chu thị lập tức liền phát hỏa, cho rằng Liên Lão gia tử cùng Bình tẩu hai người vụng trộm.



Chu thị tính tình nóng nảy, lập tức liền kéo Bình tẩu chửi ầm lên.

Mắng Bình tẩu là một quả phụ, mà không tuân thủ nữ tắc, câu dẫn nam

nhân. Còn mắng Liên Lão gia tử là lão súc sinh không biết xấu hổ.



“Bà nội mà há mồm thì mọi người cũng biết rồi. Bà vừa mắng, Bình tẩu

lập tức đụng đầu tự tử. Mọi người phải chết sống kéo lại, chẳng qua trên đầu Bình tẩu cũng đụng chảy máu, thiếu chút nữa liền ầm ĩ ra mạng

người.” Liên Kế Tổ nói với Liên Thủ Tín.”Tứ thúc, Bình tẩu kia không

phải người hầu bán đứt cho nhà chúng ta, nếu thật xảy ra tai nạn chết

người, bà nội phải bắt giam vào đại lao đền mạng. Chức quan Huyện thừa

của Đại lão gia cũng không cần làm nữa….Ông nội mắng bà nội một trận.

Lại thấy Bình tẩu như vậy, lão gia tử biết lợi hại, đã nói lão thái thái vài câu…”



“Lão thái thái cũng bắt đầu tìm cái chết. Mắng tất cả chúng ta, Liên

gia tổ tông mười tám đời cũng đều mắng một lần.” Liên Kế Tổ lại tiếp tục nói, “Lão thái thái giọng to, vừa làm ầm ĩ, thì bên ngoài còn có không

ít già trẻ nghe thấy, còn có người trong huyện nha cũng tiến vào khuyên


Lưu lại Tiểu Thất cùng Ngô Gia Hưng, người một nhà mang theo Liên Kế Tổ liền đi về nhà cũ.



Vừa mới đi vào ngã tư nhà cũ, xa xa liền thấy trước đại môn Liên gia

có bóng người, hai bên ngã tư đường còn có người đang từ trong đi ra,

hướng nhà cũ Liên gia đến.



Mà bên tai, thoang thoảng có thể nghe thấy tiếng mắng của Chu thị.



Thật sự là âm thanh lâu ngày không nghe, Liên Mạn Nhi vụng trộm nhìn

lướt qua. Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều nghiêm mặt u ám, trên chân

giống như đổ chì. Sắc mặt của Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng vô cùng khó coi. Ngũ Lang thì thực trấn định, còn Liên Kế Tổ đang gục đầu xuống.



Đi vào đại môn nhà cũ, tiếng Chu thị kêu khóc liền rõ ràng từ trong

thượng phòng truyền đi ra. Nghe âm thanh kia, vẫn sức lực mười phần như trước, xem ra thân thể Chu thị không thành vấn đề, Liên Mạn Nhi mặt

không chút thay đổi mà nghĩ.



“… Cái đám vương bát đản, đều chết ở đâu rồi? Một đám mất lương tâm,

ta sinh dưỡng bọn họ. Chúng ta một cái cô cô một lão bà tử, đều đã trở

về nửa ngày, bọn họ một đám, ngay cả cái mặt cũng không thấy. Đây là đều trốn đi ra ngoài, đều trốn ta. Là sợ ta ăn bọn họ, hay là sợ ta làm gì

bọn họ a, một đám tim đen, thối nát.”



“Nồi lạnh bếp lạnh, để một mình lão bà ta ở đây, đây là thành tâm

muốn đông chết ta, đói chết ta. Ông trời a, ngươi mở to mắt a, đánh chết súc sinh bất hiếu này đi. Mọi người ơi, các ngươi đều đến xem a, ta lão thái thái Liên gia nhảy xuống giếng nè, ta nhảy xuống giếng…”



Theo tiếng nói này, chỉ thấy cửa thượng phòng bị đẩy mạnh từ bên

trong, Chu thị tóc hoa râm rối tung, đứng ở cửa, giống như lệ quỷ.



“Kế Tổ ca, đây là ngươi nói, để bà nội trở về nguôi giận sao?” Liên Mạn Nhi cố ý lớn tiếng nói.



Người xem náo nhiệt chung quanh, nghe thấy được lời nói của Liên Mạn

Nhi, liền khe khẽ nói nhỏ, đồng thời, Chu thị ở cửa cũng thấy đoàn người Liên Mạn Nhi.



“Vương bát đản, các ngươi thế nào còn biết đến? Các ngươi trốn ta

nha, mất hết lương tâm, thiên lôi đánh xuống…” Chu thị lập tức ngồi liệt ở cửa, vỗ ván cửa vừa gào thét vừa khóc lên…