Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 474 : Phá xác
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Biết được nhà Liên Mạn Nhi đào ao thả cá, cần thêm nhân công, ở Tam
Thập Lý doanh tử có rất nhiều người tìm tới cửa, tỏ ý muốn giúp đỡ.
Ở nông thôn, khi các hộ gia đình có các việc hệ trọng như việc xây
cất nhà cửa, bình thường sẽ có người đến giúp, hoặc như mở tiệc mừng,
cũng có người bận rộn hỗ trợ. Những việc này đều là hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, chỉ cần cơm nước đầy đủ, mà là cung cấp cơm canh chứ không hề đòi hỏi tiền công. Hơn nữa, đối với những loại chuyện như vậy, thông thường không cần chủ nhà phải đi tìm người, sẽ có thân bằng hảo hữu cùng với
người dân trong thôn chủ động tới cửa hỗ trợ.
Đây là một loại tập tục. Thường thì những việc như sửa sang phòng ốc, mở tiệc mừng, vần công (làm việc nhà nông), càng có nhiều người đến
giúp, càng chứng tỏ nhân duyên của nhà đó rất tốt. Chủ nhà cũng sẽ càng
cao hứng, chẳng sợ không dùng đến nhiều người như vậy, dù có phải chuẩn
bị thêm nhiều đồ ăn nữa, chủ nhà cũng nguyện ý.
Nhưng mà, đây là việc đào ao cá, không giống với việc xây cất nhà cửa.
Xây nhà dựng cửa là để đáp ứng nhu cầu về nơi ăn chốn ở, hộ gia đình
nào cũng cần có căn nhà làm nơi chốn dung thân. Mà đây là đào ao cá nuôi cá, để bán cá kiếm tiền, loại mưu cầu lợi ích này thì tính chất khắc
hẳn.
Vì vậy, cho dù có nhiều người tự nguyện góp công sức, Liên Mạn Nhi
vẫn cứ dán thông cáo ở trước cửa Liên ký. Việc đào ao cần lao động có
sức khỏe tốt, mỗi người một ngày sẽ được cấp một bữa trưa, hai món chay, một mặn một canh, đều được no bụng; mặt khác, ấn theo sổ hoạch toán
tiền công, ngày nào kết toán thì ngày đó liền thanh toán tiền. Còn về
phần tiền công, mỗi khối đất đào được sẽ trả công ngang với mỗi khối đất đào trên núi. Mà rõ ràng, ở bờ sông có nhiều đất cát, so với việc lấy
đất ở trên núi thì dễ dàng hơn nhiều.
Thông cáo vừa được truyền ra bên ngoài, tin tức bay đi tứ phía, người đến báo danh xin làm công càng lúc càng đông.
Sau khi tuyển lựa nhân công, việc hướng dẫn đào ao cá được giao cho
hai người đầy tớ phụ trách việc nuôi cá. Liên Mạn Nhi cũng không quản
nhiều, toàn bộ đều để Liên Thủ Tín quản lý. Nàng chỉ phụ trách mỗi ngày
kết thúc công việc, dựa theo tờ danh sách mà Liên Thủ Tín giao cho, hạch toán rồi thanh toán tiền công.
Trong số bốn ao nước, có một ao diện tích là sáu mẫu, độ sâu không
bao nhiêu, dự định dùng để trồng ngó sen, hạt khiếm thảo và củ ấu. Còn
ba ao khác, mỗi ao diện tích là bốn mẫu, đào tương đối sâu, sẽ dùng để
nuôi cá .
Dọc theo hồ sen và ao cá đều có đào các mương nhỏ thông với các sông, dùng cho việc dẫn nước. Mặt khác, ở bờ khác của hồ sen còn xây dựng cửa xả nước. Thông qua cửa xả nước này, tại thời điểm cần thiết có thể dẫn
nước đến chỗ trũng, rồi đưa nước sông ở hạ lưu chảy vào.
Quanh mỗi ao cá, hồ sen còn có xây dựng đê bao. Trên mặt đê còn chừa
một khoảng đất trống, ngoài trồng cây ra, cũng có thể xây dựng một lối
đi đủ để một chiếc đại mã xa (chiếc xe ngựa lớn) chạy qua.
Bên này bận rộn việc đào ao thả cá, còn bên kia Ngũ Lang đã thu thập
“…Mọi người cứ yên tâm đi”. Ngũ Lang ở trên xe chỗ ngồi ổn thỏa, ló đầu ra ngoài nói.
Xe của Ngũ Lang đã đi xa, Trương thị quay đầu lại, Liên Mạn Nhi liền thấy trong mắt nàng hoen đỏ.
Nhi tử đây là lần đầu tiên một mình xa nhà, không phải đi ngày một
ngày hai mà là đi liền hơn mười ngày. Trương thị có chút không quen, lại có chút không nỡ.
Đây là điều mà mỗi bậc phụ mẫu đều phải trải qua, nếu muốn con cái
mình trưởng thành, nhất định phải để cho chúng được tung cánh bay ra bầu trời rộng lớn bên ngoài.
Ngũ Lang đi thi, tiểu Thất liền phải một mình đi đến trường.
Trương thị nói với Liên Thủ Tín nàng không yên tâm, muốn Liên Thủ Tín mỗi ngày đưa đón tiểu Thất.
“Trước kia có ca của hắn, ta không cần quan tâm. Hiện tại chỉ còn lại một mình hắn, mỗi ngày đi về cũng không có bạn đi cùng.”
Liên Thủ Tín không chút do dự, lập tức đáp ứng.
Nhưng tiểu Thất lại không đồng ý.
“Con đã lớn như vậy rồi, lại còn bắt mọi người phải đưa đón, các đồng học sẽ cười chê.” Tiểu Thất ôm Đại Hoa, “Ngay tại trấn trên, đường đi
rất xa, trên đường đều có người đến người đi, ai cũng biết con. Cha, mẹ, mọi người có gì mà không yên tâm chứ.”
Tiểu Thất đã học tư thục được một năm, cũng không cần thiết phải đưa đón.
Trương thị nói muốn đưa đón, Liên Mạn Nhi hiểu đây là tấm lòng người
làm mẫu thân, ý thức được hài tử mới đây còn ỷ lại vào mình, đến một nào đó sẽ giương cánh bay đi, mà một ngày nào đó cũng không còn xa nữa, cái loại cảm giấc ê ẩm, chua xót này, nảy sinh từ trong tâm khảm, rồi cứ
vướng vất đó, không sao xua đi được.
. . . . . . . . . . . .
Sáng sớm hôm nay, sau khi dùng xong điểm tâm, Liên Mạn Nhi từ trong
nhà đi ra ngoài, trong trang viên đi dạo một vòng, đập vào mắt nàng là
màu xanh mơn mởn của chồi non thấp thoáng trên những nhánh cây, như muốn thông báo rằng, mùa xuân đã đến gần lắm rồi, những cơn gió thoảng qua
cũng không còn mang theo hơi lạnh như trước nữa.
Cũng đã qua tiết xuân phân, ngày thêm kéo dài, đêm thì ngắn đi, vạn vật tươi sáng, sinh sôi nảy nở.
Việc làm ăn của Liên Ký có tiến triển, mà tiến độ đào ao cá cũng
thuận lợi, giờ lại được chứng kiến bức tranh tràn đầy nhựa sống này, tâm tình của nàng cũng không khỏi nhảy nhót đứng lên.
Cước bộ mềm mại nhẹ nhàng, Liên Mạn Nhi rảo bước vào bên trong, đi
tới chính giữa viện, chợt nghe thấy tiếng cười nói của Trương thị cùng
Liên Chi Nhi