Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 493 : Chúc

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Editor: Lãnh Phong

Vừa nhìn câu mở đầu này, Liên Mạn Nhi không thể nào nhịn cười được.

Không có cách nào khác, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng tiểu Trầm mập dùng

giọng đứng đắn gọi nàng là hiền muội là nàng liền không nhịn được cười.



Tiểu Thất cũng rất cao hứng. Hắn lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người viết thư cho hắn, điều này khiến hắn đặc biệt cao

hứng. Đó là cảm giác được người khác xem như là người trưởng thành mà

đối đãi, cảm giác được coi trọng.



Tiểu Thất nhìn qua thư nói: “Chữ tiểu Cửu ca viết thật đẹp.”



Đối với ý kiến này Liên Mạn Nhi cũng không khỏi gật đầu đồng ý. Như

Lỗ tiên sinh nói chữ viết của Ngũ Lang kỹ thuật thì có thừa nhưng linh

khí thì chưa đủ còn chữ của tiểu Thất thì vẫn chưa định hình. Theo tiêu

chuẩn của Lỗ tiên sinh thì chữ tiểu Trầm mập này chính là nét bút mượt

mà mà vẫn ẩn giấu khí khái bên trong.



Ngũ Lang thích đi học nhưng bởi vì trước kia điều kiện gia đình còn

hạn chế nên vẫn không có chính thức học vỡ lòng chẳng qua chính hắn có

lòng biết vài chữ, tập viết, luyện chữ vẫn chỉ có thể cầm nhánh cây vạch vạch trên nền đất. Tình trạng này kéo dài đến mãi gần đây nhà Liên Mạn

Nhi ra ở riêng mới thay đổi. Được tiếp cận giáo dục chính quy, Ngũ Lang

thực quý trọng cơ hội này, cũng bởi vì trưởng thành sớm, hiểu chuyện

liền tự mình gánh trên lưng trọng tránh tiến vào con đường khoa cử hơn

nữa nhất định phải thành công.



Hoàn cảnh khách quan như vậy khích lệ Ngũ Lang chăm chỉ học hành

nhưng đồng thời cũng kìm hãm cá tính hắn phát triển. Cũng may khoa cử

hiện thời chủ yếu thi bát cổ văn vốn chính là quy củ ngay ngắn không

thích cá tính cá nhân, tuyển chọn nhân tài đoan chính. Tính cách Ngũ

Lang như vậy lại vừa vặn hợp với khoa cử.



Tiểu Thất lại bởi vì còn nhỏ, cũng không có áp lực con trai trưởng

như Ngũ Lang. Mặc dù cũng hiểu chuyện những chữ viết của hắn còn cần từ

từ tôi luyện.



Mà tiểu Trầm mập đã vỡ lòng từ rất sớm. Đệ tử thế gia có thể học vấn

không cần quá tốt nhưng bút chữ cũng phải đủ để gặp người. Cho nên dù có được trưởng bối trong nhà đặc biệt sủng ái nhưng ở phương diện thư pháp tiểu Trầm mập hẳn cũng phải bỏ không ít công phu. Tiểu Trầm mập ở hoàn
thứ này rất ít khi nhà Liên Mạn Nhi cần phải đi mua về dùng, chỉ cần đồ

Trương gia đưa tới cũng đủ cho nhà nàng dùng quanh năm. Liên Mạn Nhi lại càng cảm kích khi Trương thị dưỡng mình sau lần sảy thai đó, Lý thị còn đưa tới mấy con gà mái.



Trương thị nói với Lý thị: “Nương, sao người mang tới nhiều thứ vậy?

Cá trong nhà con cũng có sẵn, lại còn thịt heo kia nữa, cũng nhiều quá,

sợ nhà con ăn không hết mà thời tiết này không để lâu được.”



Trương Thanh Sơn nghe thấy được liền nói: “Có gì đâu mà ăn không hết. Cứ ăn uống thoải mái. Cháu ngoại ta đỗ học trò nhỏ chẳng mấy nữa mà trở thành tú tài lão gia. Ta thật cao hứng.”



Lý thị liền nói: “Có gì mà không để được. Con đem thịt kia cắt miếng, bỏ vào trong vò một lớp thịt lại một lớp muối, bọc kín lại để cả tháng

cũng không hỏng được. Lát nữa để mẹ Thải vân giúp con chuẩn bị.”



Ý Trương thị chủ yếu là nói Lý thị mang lễ nhiều quá, nhưng việc thịt không để lâu được cũng là sự thật. Hiện tại Lý thị đã nói như vậy nàng

cũng không tiện nói gì nữa.



Trương Thanh Sơn nói với Ngũ Lang: “Cháu cố gắng thêm một chút thi đỗ tú tài cho mẹ cháu nở mày nở mặt một phen, ông cũng theo cháu có hưởng

chút phong quang.”



Lý thị khoát khoát tay với Trương Thanh Sơn: “Ông ấy, đừng để cháu nó chịu thêm áp lực, thằng bé là người hiểu chuyện, tự khắc biết mình cần

học hành thế nào.” Lại quay sang Trương thị nói: “Các con không biết sau khi nghe tin Ngũ Lang đỗ học trò nhỏ cha con cao hứng thế nào đâu, bữa

ăn cơm uống thêm mấy chung rượu, ăn thêm mấy bát cơm.”



Mọi người cùng cười. Ngũ Lang ngồi lại trò chuyện cùng cả nhà một lát sau đó quay về thư phòng đọc sách. Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền

đi theo.



Liên Mạn Nhi vào thư phòng đã thấy Ngũ Lang cầm cuốn sách, nàng liền

ngồi xuống phía đối diện Ngũ Lang rồi nói: “Ca, ngươi nghỉ ngơi một chút đã, đừng để mệt nhọc quá.” Ngũ Lang thi đỗ học trò nhỏ khiến cho kỳ

vọng của mọi người với Ngũ Lang càng lên cao. Liên Mạn Nhi cũng mong Ngũ Lang đỗ đạt cao hơn nhưng nàng lại càng không mong Ngũ Lang phải chịu

áp lực quá lớn, học hành quá cực khổ.



Ngũ Lang đoán được tâm ý Liên Mạn Nhi liền chậm rãi buông cuốn sách

xuống nói: “Mạn Nhi, huynh sẽ không miễn cưỡng bản thân mình.”



Ngũ Lang đang muốn tiếp tục nói chuyện liền nghe thấy hai con chó nhỏ ngoài cửa sủa ầm lên. Hai huynh muội đứng dậy nhìn ra ngoài thì thấy

Liên Diệp Nhi chạy vào. Liên diệp nhi chạy đến bên Liên Mạn Nhi nói: “Vợ chồng Hoa nhi tỷ tới, còn có cô cả cùng tới."