Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 495 : Cầu Hoà

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Editor: Lãnh Phong

Liên Hoa Nhi ở phía ngoài vườn rau gọi hai tiếng nhưng cũng không

chịu bước đi tiếp vào trong. Từ sân ngoài nhà Liên Mạn Nhi đến vườn rau

xanh có đường đi lát đá nhưng cũng có một đoạn đường nhỏ cũng không được bằng phẳng lắm càng giống đường mòn hơn. Cây cối hai bên đường có ít

lông dễ dính lên quần áo, còn có cỏ dại, hoa dại bò lan.



Liên Mạn Nhi thích đường mòn như vậy, cảm thấy tự nhiện thân thiết

hơn mà Liên Hoa Nhi thì lại sợ bẩn giầy cùng quần áo nên không chịu bước qua.



Trương Thải Vân bảo Liên Mạn Nhi phớt lờ Liên Hoa Nhi thực ra trong

lòng Liên Mạn Nhi cũng muốn làm vậy nên tự nhiên thuận theo. Nhưng hái

xong rau củ, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân trở về vẫn gặp Liên Hoa

Nhi ở ngoài vườn rau đang chờ.



Từ ngày Liên Hoa Nhi thành thân có về Tam Thập Lý Doanh Tử vài lần

nhưng đều có người hầu hạ bên cạnh chưa bao giờ rời nửa bước. Bây giờ

nàng ta có thể một mình đứng đây hẳn cũng tốn công không ít. Đây là có

chuyện gì gấp gáp muốn thương lượng riêng với Liên Mạn Nhi. Liên Hoa Nhi là người như vậy. Chuyện quan trọng với nàng ta chỉ có thể là chuyện

liên quan tới lợi ích của nàng ta mà thôi.



Liên Hoa Nhi thấy Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân đi tới lập tức trên mặt nở nụ cười tiến đến.



Đại mập cùng Nhị mập liền từ phía sau Liên Mạn Nhi xông ra hướng về phía Liên Hoa Nhi sủa gâu gâu.



Đừng xem hai chú chó nhỏ như vậy nhưng tiếng kêu đã rất có khí thế. Rất dọa người.



Liên Hoa Nhi vô thức lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.



Thấy Liên Hoa Nhi như vậy, Trương Thải Vân đối với nàng ta càng khinh thường, cố ý nói bên tai Liên Mạn Nhi âm thanh không cao không thấp vừa vặn cho Liên Hoa Nhi có thể nghe thấy: “Hai con chó nhỏ này có thể hù

dọa nàng ta như vậy nếu là hai con chó to nhà ta có thể hù chết nàng

không.”



Liên Hoa Nhi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bĩu môi nhưng vẫn không nói

gì. Trong mắt nàng ta, Trương Thải Vân chỉ là một dã nha đầu nông thôn,

nàng ta không thèm chấp nhặt với Trương Thải Vân. Dĩ nhiên có một lý do

nàng ta không chịu thừa nhận. Sở dĩ cô không tranh luận với Trương Thải

Vân là vì nàng ta sớm nhận ra Trương Thải Vân cùng Trương Vương thị có

cùng tính cách không dễ chịu thiệt, không dễ dây dưa.
tú tài thì có thể ngồi ngang hàng với Liên Thủ Nhân rồi. Mà trong mắt

lão phu nhân, Liên Thủ Nhân sao có thể so sánh với Ngũ lang.



Ngũ lang mới bao nhiêu tuổi, sau này tiền đồ vô lượng. Cho dù chính

Liên Hoa Nhi không muốn thừa nhận, nàng ta cũng biết khảo thí chính đáng để ra quan so với kiểu quyên tiền mua quan như Liên Thủ Nhân trên quan

trường là hai loại hoàn toàn khác nhau. Liên Thủ Nhân bây giờ là huyện

thừa. Muốn thăng quan chỉ có hai chữ “khó khăn”. Mà khảo thí chính đồ ra qua sẽ có lão sư dạy bảo, đồng môn, sư huynh sư đệ các mối quan hệ nhân mạch từng bước thăng tiến. Còn có một kiểu vừa bắt đầu là bước thẳng

vào hàn lâm viện sau này có thể thăng tới thượng thư, tể tướng cũng chưa biết chừng.



Liên Hoa Nhi cũng không tin Ngũ lang có vận khí tốt như vậy. Trong

lòng nàng ta không phục nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể thầm hận mình không có một huynh đệ giỏi giang. Nữ nhân dù có thông minh, có khả năng đến thế nào nhưng cũng không bằng việc có một người cha tốt, một

huynh đệ giỏi giang.



Mắt thấy một nha đầu nông thôn như Liên Mạn Nhi nhờ vào cha cùng

huynh trưởng mà thân phận càng ngày càng tôn quý, Liên Hoa Nhi thường

trong lòng mong muốn cho nhà Liên Mạn Nhi đột nhiên gặp khó khăn gì đó

mới hài lòng. Tâm sự này, nàng ta không thể nói với ai để mãi trong lòng đến sinh bệnh, có đôi khi nàng ta mơ thấy Liên Mạn Nhi gặp khó khăn đến cười to mà tỉnh, cũng có khi là ác mộng thấy Liên Mạn Nhi đội mũ

phưỡng, khăn quàng vai muốn nàng ta quỳ lạy mà giật mình tỉnh giấc.



Sau khi tỉnh lại thì vẫn phải tiếp tục sống với hiện thực nên khi gặp người hỏi thăm, Liên Hoa Nhi luôn tỏ ra là rất thân cận với nhà Liên

Mạn Nhi, còn đối với nàng rất tốt, đồng thời lại không nhịn được ngầm hạ thấp Liên Mạn Nhi.



Mà đến nhà Liên Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi muốn phá lệ tỏ ra thân cận

nhưng lần trước một nhà Liên Mạn Nhi đối xử với nàng tuy không thiếu lễ

tiết nhưng vẫn nhàn nhạt xa cách. Người có tâm vừa nhìn đã biết. Đã vậy

lần này còn không để nàng ta vào hậu viện, lại để Trương Vương thị nói

chuyện, gõ nàng ta.



Tôn đại nương và Tiểu Hồng là người của lão phu nhân đặc biệt để theo hầu Liên Hoa Nhi ra cửa làm khách. Lần này đi về chắc chắn sẽ đem

chuyện này bẩm báo cho lão phu nhân.



Trước khi sinh hạ được con trai, Liên Hoa Nhi cần dỗ dành lão phu

nhân cho tốt, vì vậy nàng ta mới phải tìm đến Liên Mạn Nhi ăn nói khép

nép , cẩn thận như vậy là muốn cầu hòa.



“Mạn Nhi, muội còn nhớ trước khi tỷ xuất giá, ở hậu viện tỷ muội chúng ta đã nói gì không?"