Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 500 : Tháng năm

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Xe ngựa phía trước chỉ có một mình Liên Hoa Nhi nói chuyện, Tống Hải

Long chỉ thờ ơ mà nghe. Xe ngựa phía sau lại một tình hình khác. Liên

Lan Nhi có thể nói là một người cực kỳ khéo léo chung đụng cùng người

khác. Cho dù là bị Liên Hoa Nhi an bài đến trong xe ngựa ngồi cùng hạ

nhân Tống gia, trên mặt Liên Lan Nhi vẫn không lộ ra bất kỳ khó chịu hay giận dỗi gì. Ngược lại Liên Lan Nhi còn cùng Tôn đại nương, tiểu Hồng

nói chuyện vui vẻ.



Tôn đại nương thì còn khá, nhưng tiểu Hồng thì không nhịn được, ánh

mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau của Liên Lan Nhi. Nơi đó để một

túi vải là quà đáp lễ của nhà Liên Mạn Nhi cho Liên Lan Nhi.



Túi vải giống hệt túi vải Liên Lan Nhi dùng để tặng lễ, hình dáng,

lớn nhỏ cũng không khác mấy, thậm chí dây kết buộc trên đó cũng giống

nhau như đúc.



Tôn đại nương cùng tiểu Hồng trao đổi ánh mắt một cái. Mặc dù Liên

Lan Nhi có giỏi che dấu hơn nữa nhưng vẻ mặt cứng đờ lúc nhận túi quà

kia của Liên Lan Nhi cũng không tránh khỏi ánh mắt hai người.



Tôn đại nương từng tuổi này rồi còn chuyện gì chưa gặp qua, liền có

thể đoán được rằng, lễ vật Liên Lan Nhi mang tới, người ta căn bản cũng

chưa thèm mở ra liền cứ thế tặng trở lại. Chuyện này đại biểu cho cái gì không cần nói ai cũng hiểu rõ.



Thử nghĩ xem hôm nay chiêu đãi ở Thập Tam lý doanh tử, quy củ, lễ

nghi Liên gia làm cho người ta muốn bắt lỗi cũng không tìm được chút gì, bàn ăn cũng cực kỳ thịnh soạn. Bất quá các nàng cũng không được mời vào trong hậu viện. Lúc nữ quyến nói chuyện, dù Liên Lan Nhi khéo léo nhưng vẫn thấy có sự ngăn cách rõ ràng. Bất luận là Liên Lan Nhi hay tam phu

nhân nhà các nàng thì quan hệ cùng Liên gia cổng chào tuyệt đối không

thân mật.



Không chỉ như thế, sợ là ngay cả lễ lạt qua lại cũng có chút miễn

cưỡng. Liên gia cổng chào sở dĩ lấy lễ đối đãi với các nàng hẳn cũng là

nhìn mặt mũi Trầm gia.



Lại nghĩ tới lời nói bóng gió của Trương Vương thị, còn có tam phu

nhân bị đau chân, một thân chật vật, cùng với hai vợ chồng bị đuổi ra

khỏi cửa kia. Tôn đại nương đều lần lượt nhớ kỹ về nhà tỉ mỉ bẩm báo cho lão phu nhân vì Tống gia suy tính. Bà còn phải đề nghị với lão phu nhân sau này có cùng Liên gia cổng chào lui tới có lẽ không cần cho tam phu

nhân ra mặt, tránh cho phản tác dụng.



Về phần vị cô cả Liên gia luôn theo nhà các nàng đi lại với Liên gia

cổng chào, sau này càng không cần cho sắc mặt hòa nhã, ít đi lại vẫn tốt hơn.


Trương thị liền nhỏ giọng nói: “Chim yến mẹ vừa quay về cho chim non ăn, chúng ta đừng làm nó hoảng sợ.”



Liên Mạn Nhi ngồi trên giường gạch chuẩn bị rèm cửa, quay đầu nhìn Liên Thủ Tín cùng Trương thị cười.



Sang nhà mới, Trương thị luyến tiếc nhất là ở nhà cũ có một tổ chim

yến non. Đáng mừng là nhà mới các nàng cũng nghênh đón chim Yến đến xây

tổ. Mái hiên đông phòng một tổ, tây phòng một tổ. Ngày ngày ở trong sân

nhìn mấy con chim yến bay tới bay lui, Liên Mạn Nhi muốn dỗ Trương thị

vui vẻ liền nói tổ yến ở đông phòng là mấy con chim yến ở nhà cũ chuyển

tới.



Trương thị vậy mà tin là thật, đối với tổ yến ở nhà mới phá lệ đặc

biệt chú ý, hận không thể đem lương thực tới chăm mấy con chim non.



Đáng tiếc chim yến không giống chim sẻ. Bọn chúng chịu khó, không

thích không làm mà hưởng. Trương thi dù cao hứng nhưng cũng hiểu điều

đó, nói vậy chỉ là muốn biểu đạt cao hứng trong lòng.



Chờ chim mẹ cho con ăn xong lại bay đi, Trương thị mới để cho Liên Thủ Tín tiếp tục công việc.



“Ngày hôm qua ta từ trong đồng trở về gặp tam bá cũng đi làm về. Tam

bá đi cùng ta tán gẫu hỏi chúng ta tết đoan ngọ có gửi đồ sang Thái

Thương không?” Liên Thủ Tín vừa đem màn cửa sổ đóng cẩn thận vừa cùng

Trương thị nói chuyện.



Liên Mạn Nhi nghe thấy hai chữ Thái Thương lập tức dựng lỗ tai lên.



“Cha, vậy cha đáp lại thế nào.”



“Còn có thể nói thế nào?” Liên Thủ Tín liền nói, về chuyện này người

trong nhà cũng đã thương lượng, bọn họ không có chuẩn bị đưa lễ tặng bên Thái Thương, đây cũng là tỏ rõ thái độ của họ.



Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.



Liên Thủ Tín lại nói tiếp: “Cha còn nói với tam bá, nhà họ không cần

nhìn nhà chúng ta, nhà họ muốn đưa hay không đưa, tự mình quyết đinh.”



Trương thị lại hỏi: “Vậy Tam bá bọn họ có đưa không?"