Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 531 : Đậu hủ khối
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Edit: Gà rù
Đính chính: Do bản raw của chương
530 bị lỗi, nên 2 chữ cuối Ngũ lang nói là “nịch sát”, không phải 2 chữ
“không được”. Beta đã sửa lại rồi.
Trong lúc đó, Liên lão gia tử đã mấy lần phản đối, đầu tiên là phản
đối việc phân chia rõ ràng như vậy, sau lại không đồng ý đem mười hai
mẫu đất cho người khác thuê, nói ông có thể đem con cháu của mình trong
thượng phòng đi trồng trọt. Những ý kiến bất đồng này đều bị đám người
Ngô Ngọc Xương khuyên nhủ. Liên lão gia tử liền nhìn sang Liên Thủ Tín
và Ngũ lang. Ngũ lang chỉ nói với Liên lão gia tử hai từ…
“Nịch Sát”
Hai chữ Nịch sát (cưng chìu là giết hại) này làm cho Liên lão gia tử
nhất thời cứng họng, thậm chí còn không chú ý tới thời điểm Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang rời đi.
Mà bên nhà Liên Mạn Nhi đã sớm chuẩn bị mấy phần lễ, mang đến chỗ Lý
Chính, Ngô Ngọc Xương nhờ cậy hòa giải chuyện tranh chấp đất đai.
Liên Mạn Nhi không biết Liên lão gia tử đã suy xét rõ ràng hay chưa,
cũng không rõ rốt cuộc lão đối với người hai phòng Liên Thủ Nhân cùng
Liên Thủ Nghĩa, hay nói đúng hơn là đối với một nhàLiên Thủ Nhân này có
nịch sát thật hay không, nhưng Liên lão gia đã không còn đưa ra ý kiến
phản đối đối với chuyện này.
Liên lão gia tử không phản đối, bọn người Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, cho dù có bất mãn, cũng không có chỗ mà lên tiếng.
Chuyện này, coi như là đã được định đoạt rồi.
Những khi nhàn rỗi ngồi cùng nhau, cả nhà khó tránh khỏi lại nhắc tới sự việc kia.
“Xem ra mấy ngày nay ông nội con đều ăn không ngon ngủ không yên, mới phải cân nhắc đến chuyện này .” Liên Mạn Nhi nói, “Trong lòng của ông
nội con, đối với nhà Đại bá là toàn tâm toàn ý. Ông nội đối với bọn họ
kỳ vọng cao như vậy, để nghĩ được thông suốt thế này, khẳng định là
không dễ dàng, ông sẽ thực sự nịch sát mấy người nhà Đại bá chứ?”
Liên lão gia tử cũng không cho rằng ông dung túng Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, ông chỉ là đem tiền đồ của cả nhà đều ký thác (gửi gắm) ở trên
người trưởng tử cùng trưởng tôn. Vì muốn trưởng tử, trưởng tôn có thể
làm rạng ranh gia tộc, ông tình nguyện chính mình đi đầu, tự mình nêu
gương, dồn lực của cả nhà để cấp dưỡng (cung cấp và nuôi dưỡng) trưởng
tử, trưởng tôn. Chắc chắn Liên lão gia tử sẽ không cho rằng đó chỉ là
cấp dưỡng thôi, ông hẳn là nghĩ việc cung cấp này là điều kiện tất yếu
vì đầu tư cho bọn họ cũng chính là đầu tư cho sự phát triển của cả gia
Tàu hủ khối sau khi đã chế biến tốt phải đem phơi dưới ánh nắng mặt
trời, phơi khô cho bốc hết hơi nước, rồi thu vào trong nhà, đem treo lên trên xà nhà, để cho nó tự lên men.
Tàu hủ khối đến năm thứ hai thì lên men hoàn toàn, lúc này mới có thể lấy để ủ tương.
Mấy mẹ con ở nhà làm Tàu hủ khối, ngoài ruộng Liên Thủ Tín cùng với
mấy người đầy tớ cũng đã thu hoạch xong cải trắng và đậu nành. Sau đó,
Liên Thủ Tín lại bắt đầu tuyển người, trước lúc mùa đông đóng băng phải
tiến hành nạo vét mấy hồ sen cùng ao cá.
Nhà bọn họ cấp tiền công thỏa đáng, lại còn cung cấp thêm đồ ăn, cho nên rất nhiều người sẵn lòng đến xin làm công.
Nhị Lang cũng đến đây, hắn trực tiếp đến tìm Liên Thủ Tín.
Triệu Tú Nga bỏ đi, Nhị Nữu Nữu vốn đang bú sữa, hiện tại không có
sữa uống, mỗi ngày chỉ có thể uống chút nước cơm. Nước cao lương không
được, phải là nước cơm mới có thể dùng. Nhị Nữu Nữu từ nhỏ đã có chút
gầy yếu, bây giờ lại không được chăm sóc chu đáo, thức ăn không đầy đủ,
càng yếu ớt như mèo con.
Nhị Lang nghĩ đến đi làm công, để trong nhà bớt đi một miệng ăn, đồng thời bản thân hắn có thể ăn được một chút cơm no.
“. . . . . . Tứ thúc, cháu….cháu ăn nhiều, nhưng mà…cháu….cháu…cũng
làm nhiều. Công….tiền công gì đó, thúc cấp cho cháu chút gạo kê là được, Nhị Nữu Nữu. . . . . .” Nhị Lang có chút nghẹn ngào.
Bởi vì Triệu Tú Nga duyên cớ, hơn nữa Nhị Nữu Nữu là nữ nhi, bọn họ ở Liên gia không có chút địa vị.
Nhìn thấy tên tiểu tử to đầu như vậy ở trước mặt mình rơi lệ, Liên Thủ Tín không nỡ nhẫn tâm.
“Ngày đó tứ thẩm cháu cùng với Mạn Nhi và Chi Nhi cũng đã nói qua,
nhưng do dạo gần đây trong nhà bận rộn, nên chưa tính tới. Cháu cần gạo
kê cho hài tử, cái này còn dùng để trừ tiền công gì, ta lấy cho cháu”
Ấn tượng của nhà Liên Mạn Nhi đối với Nhị Lang không tệ, Nhị Lang ít
nói, tính tình hiền lành, tuy không có tiền đồ nhưng bụng dạ không xấu,
làm việc không dùng mánh lới. Triệu Tú Nga bỏ đi, bỏ lại hài tử còn chưa đầy một tuổi cho Nhị Lang. Phòng trên bên kia không ai chăm sóc giúp,
Hà thị thì lười biếng, Liên Nha Nhi thì còn nhỏ, cũng không thể giúp
chăm sóc đứa nhỏ. Người một nhà đều cảm thấy Nhị Lang rất đáng thương.
Họ cũng đã cẩn thận hỏi thăm, thời gian ở bên Thái Thương, bản thân Nhị Lang cũng không làm chuyện gì xấu cả.
Đối với Nhị Lang cùng Nhị Nữu Nữu, Liên Mạn Nhi các nàng nguyện ý vươn tay giúp đỡ.