Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 544 : Lừa dối

Ngày đăng: 16:53 18/04/20


Hai anh em Ngô gia đến tửu lâu Liên kí ở huyện thành làm công là Ngô Ngọc Quý và cháu của hắn là Ngô Ngọc Xương, đều là người thuộc Ngô gia. Tính ra bọn họ là họ hàng của Chu thị, nên cùng Liên gia có chút ít quan hệ thân thích. Vì vậy, Liên lão gia tử không hỏi Vương Tiểu Tam, không hỏi cháu của Vợ Xuân Trụ mà lại hỏi đến việc hai người bọn họ làm công trong huyện thành trước cũng là hợp tình hợp lý.



Có điều, Liên lão gia tử chỉ biết Liên Thủ Tín đem hai người đó đến huyện thành làm công, còn cụ thể là sắp xếp làm việc gì trong cửa hàng thì ông ấy cũng không biết.



“Mấy ngày vừa rồi, nghe nói là làm cũng không tệ lắm.” Liên Thủ Tín liền nói với Liên lão gia tử, “Lúc còn ở nhà, hai người đó đặc biệt nhân nghĩa, cũng chịu khó. Đến chỗ nào cũng làm được việc cả.”



“A.” Liên lão gia tử ánh mắt liền lóe lóe, nói “Vậy thì tốt… Rốt cuộc cũng là thân thích, lại ở cùng một thôn. Vẫn phải để ý người ta một chút. Bọn nhỏ đó cũng biết chừng mực, ở bên ngoài làm việc cũng không dễ dàng. Ngày trước ta còn ở bên ngoài làm chưởng quầy, cũng gặp nhiều tiểu nhị, lúc bọn họ mới vào làm việc trong cửa hàng, việc gì cũng không hiểu. Nhưng cái gì cũng đều từ từ mà học được, dần dần sẽ hiểu chuyện. Khi các tiểu nhị trong cửa hàng đã trưởng thành, cả đời đều nhớ cửa hàng đấy.”



“Cha, cái này con đã tính rồi. Vương chưởng quầy bên đó, và Vương chưởng quầy đang làm ở tửu lâu đều là người một nhà, đều là người tốt. Nên bầu không khí làm việc là quan trọng nhất. Nên khi con dẫn người vào làm công, còn phải để Vương chưởng quỹ nhìn mặt, nếu người này đúng là người nhân nghĩa thì hắn mới cho vào làm việc.” Liên Thủ Tín liền nói.



Nghe lời Liên Thủ Tín nói…, Liên lão gia tử không lập tức tiếp lời mà nhìn thật sau Liên Thủ Tín một cái.



Liên Mạn Nhi ngồi men theo kháng, cùng Ngũ Lang lén trao đổi một ánh mắt. Trong lòng hai anh em không khỏi cười thầm. Lời Liên Thủ Tín nói là thật. Hơn nữa hắn không phải hoàn toàn là người có tính tình rộng lượng để nói tốt cho người ta. Nói cách khác, mặc dù an bài công việc không tồi cho hai người của Ngô gia, nhưng Liên Thủ Tín lại không nghĩ là mình đang kể công, mà chỉ nói là hai người huynh đệ đó là người tốt, hơn nữa Vương chưởng quỹ cũng là người tốt.



Hẳn là Liên Thủ Tín không nhìn thấu được tâm ý của Liên lão gia tử. Nhưng hắn là người ăn ngay nói thật, trong lúc vô tình lại ngăn chặn lời định nói của Liên lão gia tử.



Liên lão gia tử rất buồn bực. Hiện tại trong lòng ông ấy nhất định đang hiểu lầm rằng có phải Liên Thủ Tín đã đoán được tâm ý của ông ấy nên cố ý nói như vậy hay không?



Liên lão gia tử không tiện mở miệng nói lại chuyện đó, nhưng không phải là không có người khác nói thay.



“Tứ thúc,” người mở miệng chính là Liên Kế Tổ. “Thúc hãy nhìn xem điều kiện sống hiện tại của nhà chúng ta. Cháu là trưởng tôn (cháu đích tôn), cháu phải làm việc nuôi cả nhà. Cháu đi lao động cưỡng bức về còn không biết phải làm gì để sống. Tứ thúc, nếu không, thúc cũng cho cháu vào làm việc trong cửa hàng ở huyện thành đi… cháu trẻ tuổi, dù gì cũng đã đọc sách mấy năm, dạ…làm gì…làm gì để sống cháu cũng có thể làm.”




“Chính là bị hủy trong tay Đại bá và Nhị bá đấy!” Nói đến đây, Ngũ Lang căm tức nhìn Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa.



Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa có chút co rúm lại. Bình thường, thái độ của Liên Thủ Tín vẫn ôn hòa, đột nhiên phải đối mặt với việc Ngũ Lang phát uy, nghiêm nghị chất vấn, bọn họ đều rất kinh ngạc, thậm chí khiếp đảm.



Liên Mạn Nhi ngồi trên giường cũng có chút hồi hộp.



Có Ngũ Lang giỏi như vậy, sau này, hắn là đương gia chèo chống nhà cửa, nề nếp gia đình mới thật biến chuyển đây.



Liên lão gia tử ngồi trên giường gạch thở dài, không nói chuyện.



“Đừng nghĩ rằng đi lao động bắt buộc một chuyến là có thể đem danh tiếng nhà ta cứu vãn xong rồi chứ? Đại bá, Nhị bá, hai người muốn sau này sống được thì phải có một mục tiêu. Mục tiêu này không phải nói mọi người có cái ăn cái uống là xong, không phải là muốn không làm mà hưởng phúc là được. Hai người phải nghĩ biện pháp đem danh tiếng Liên gia đã bị phá hủy gây dựng lại!” Ngũ Lang vừa nói, liền hỏi Liên lão gia tử, “Ông nội, nội nghĩ xem lời con nói có đúng không?”



“Đúng.” Liên lão gia tử liền gật đầu. Ngũ Lang nói đến danh tiếng Liên gia, cũng chính là cảm xúc mẫn cảm nhất trong lòng ông. Thứ ông ấy coi trọng nhất chính là cái này. Lúc Thượng phòng từ Thái Thươngtrở về, Liên lão gia tử rất đau lòng, hối hận. Danh tiếng của chính ông và Liên gia đã bị phá hủy rồi. “Ngũ Lang, con nói rất đúng a.”



“Muốn làm cho người ta thay đổi cách nhìn về hai người thì phải đem danh tiếng đã bị hủy xây dựng lại, đem mặt mũi nhặt lên lần nữa, việc chọn nhẹ sợ nặng, muốn dựa vào người khác là không thể nào làm được. Ông nội ta vì sao không để cho Đại bá đi huyện thành tìm Tống gia là vì đạo lý này…Chuyện này, Đại bá và Nhị bá phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Đời này, chưa nói là phải nằm gai nếm mật, nhưng hành động cũng không khác nhau lắm. Cả đời hai người không được thì đời Kế Tổ ca phải tiếp nhận, nếu vẫn không được thì còn đời đời sau nữa.”



“Muốn cho người ta thay đổi cách nhìn với Liên gia chúng ta, thì từng bước đi đều phải đi trên con đường thực tế này. Muốn có kim thì phải có công mài sắt.” Ngũ Lang nói câu cuối cùng.



“Ca con nói rất đúng.” Liên Mạn Nhi mắt sáng như sao lập tức quay đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt của Liên lão gia tử cũng lóe lên kích động.