Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 558 : Hận cực
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Edit: Ngọc Hân
Beta: Tiểu TuyềnThấy Tống gia phái người đưa Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi tới, Liên Mạn
Nhi cũng không có kinh ngạc nhiều lắm, hai người kia quả nhiên là đi tới Tống gia trên thị trấn. Tống gia lại đưa người trở về, ngược lại giảm
cho các nàng rất nhiều phiền toái, nếu không, khẳng định nhà các nàng
phải cho người đi lên trấn trên tìm hai mẹ con họ.
Mà người Tống gia tới, Liên Mạn Nhi đành phải gác lại chuyện thẩm vấn vợ Hà lão lục và chuyện lục soát tây sương phòng.
Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng một người đỡ Cổ thị, một người đỡ Liên
Đóa Nhi mang nét mặt tươi cười, cung kính, phía sau còn có gã sai vặt ôm một túi lễ vật lớn. Nhưng mà trên mặt Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi, một
chút tươi cười cũng không có. Vẻ mặt Cổ thị xám như tro tàn, mà Liên Đóa Nhi lại bĩu môi, mang theo tức giận rõ ràng.
“Chào Lão thái gia, lão thái thái thân gia. Chào tứ lão gia, chào cô
nương. . . . . .” Chào Liên lão gia tử cùng Chu thị xong, hai người Tôn
đại nương cùng Tiểu Hồng lại cung kính hành lễ với Liên Thủ Tín cùng
Liên Mạn Nhi, sau đó mới hành lễ với đám người Liên Thủ Nhân.
Dựa theo lệ cũ lúc trước, Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng đến đây, lúc
này sẽ để cho các nàng ngồi trên kháng nói chuyện. Nhưng Tôn đại nương
thấy Liên Mạn Nhi đang ngồi thì sống chết cũng không chịu ngồi trên
kháng,chỉ lấy cái ghế thấp hơn, cùng Tiểu Hồng ngồi dọc theo bên cạnh
kháng.
“. . . . . .Thân gia thái thái có lòng tốt đi thăm lão phu nhân của
chúng ta, trong lòng lão phu nhân của chúng ta cực kỳ cảm động. Vốn muốn giữ thân gia thái thái ở lâu thêm mấy ngày, nhưng lão phu nhân của
chúng ta cũng biết, thời điểm Lão thái gia cũng Lão thái thái thân gia
đều muốn con dâu hầu hạ, bây giờ cũng sắp sang năm mới, trong nhà sợ
rằng cũng không thể không có sự lo liệu của thân gia thái thái, vì vậy
cũng không dám cố chấp giữ lại.” Tôn đại nương ngồi trên ghế, cười nói
giải thích với Liên lão gia tử cùng Chu thị.
Sau đó, lại đưa lễ vật lên, chẳng qua là một chút điểm tâm, vài đồ vật linh tinh, ngoài ra còn có một túi bạc hai mươi lượng.
Liên Mạn Nhi không khỏi liếc mắt nhìn Cổ thị và Liên Đóa Nhi một cái. Theo nàng biết, thời điểm hai mẹ con bọn họ mất tích. Mặc quần áo bình
thường ở nhà. Bởi vì sau khi phạm tội ở Thái Thương trở về, phòng trên
Liên gia nghèo rớt mồng tơi, tự nhiên cũng không có tiền mua quần áo mỹ
lệ. Vì vậy, quần áo bình thường đều là quần áo vải thô cũ, còn phải vá
chằng chịt.
Cổ thị và Liên Đóa Nhi cũng không nhúc nhích.
“Vợ lão Nhị, “Chu thị kêu gọi Hà thị, “Còn có vợ Kế Tổ, hai đứa qua đây, cởi quần áo cho bọn nó.”
Hà thị cùng Tưởng thị đáp lại, chậm rãi đi tới, lại chần chờ không chịu chạm vào Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi.
“Một đám đều không được ăn sao, ta sai bảo mà các ngươi không động
đậy là sao?” Chu thị cả giận nói, “Ta biết rõ, các người đều là cùng một giuộc, vợ lão Đại đã hứa cho các ngươi cái gì tốt rồi phải không, các
ngươi đều muốn vào thành cùng nàng hưởng phúc phải không, ta làm hỏng
chuyện của các ngươi, các ngươi đều hận không thể một phát liền giết
chết ta phải không?”
“Được, bây giờ cũng không có người ngoài, hai người các người còn
đứng đó làm gì, ta chính là lão bất tử, các ngươi hiện tại từng người
một đem ta bóp chết cho xong.” Chu thị mắng rồi, lại khóc, “Tú nhi của
ta thực tốt bụng a, con xem con cứu đều là một đám gia súc a. . . . . . ”
Chu thị vô cùng thương tâm, bà nhớ tới những ngày Liên Tú Nhi ở nhà,
lúc đó, còn không có ai khác, ít nhất lời nói của bà Liên Tú Nhi sẽ
tuyệt đối chấp hành. Đáng tiếc, thời điểm Liên Tú Nhi bị Cổ thị tính kế
gả cho một lão già, bây giờ vẫn còn chịu khổ làm quả phụ.
Chu thị bắt đầu thương tâm, tuyệt đối sẽ không hối hận, mà sẽ càng tổn thương người khác.
“Lão Tứ, Mạn Nhi, các ngươi không phải dẫn người đến đây sao, ta sai
bọn gia súc vật này đều không làm, các ngươi cho người làm tới, đem nhóm đại nương cùng con quỷ nhỏ đều cởi quần áo cho ta.”Chu thị khóc hai
tiếng, liền im bặt, hướng về phía Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi nói,
“Đều nhìn ta làm cái gì, hai người chúng nó có gì tốt? Còn muốn giữ lại
mặt mũi cho chúng sao?”
“Nhóm đại nương này nhà chúng ta không cần, một hồi liền đem chúng nó cởi hết rồi đuổi ra ngoài!”
“Con quỷ nhỏ Đóa Nhi này cũng không phải cái gì tốt, liếc mắt một cái đều muốn khoét ta. Mới có vài tuổi, liền tự mình chạy trốn, ở chung mấy ngày với bọn hán tử. Không đánh chết nàng, thì đợi các nàng bôi nhọ
thanh danh của Liên gia đi.”
Thù mới hận cũ, làm cho Chu thị nảy sinh ác độc, muốn hưu Cổ thị, đánh chết Liên Đóa Nhi.