Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 563 : Không quyết đoán
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Edit: An
Trong lòng Liên Thủ Lễ muốn đuổi người đi nhưng lại sợ bị người khác nói hắn “Bụng dạ không tốt” (lời Chu thị hay dùng), lại muốn nghe lời Liên lão gia tử…, cho nên hắn không chịu nói ra muốn đuổi người đi.
“Tam bá à, nhiều kẻ thích ngồi lê đôi mách, người ta thích nói gì thì kệ người ta. Trộm đã vào nhà rồi, chẳng lẽ không nên đuổi đi sao?” Liên Mạn Nhi liền nói, nàng muốn tranh thủ vì Triệu thị và Liên Diệp Nhi. Theo suy đoán của nàng, nếu Liên Thủ Lễ đứng lên, kiên quyết yêu cầu đuổi mấy mẹ con vợ Hà lão lục đi, Liên lão gia tử chắc chắn sẽ đồng ý.
“Tam bá, mấy người của Hà gia này tính tình ra sao, những ngày qua ở đối diện phòng, thúc cũng biết. Tam bá, thúc không sợ, nhưng thúc nên nghĩ cho Tam bá mẫu và Diệp Nhi. Chuyện này nếu bỏ qua, bọn họ dám trộm một lần, chắc chắn sẽ dám trộm lần thứ hai.”
“Đúng vậy đó.” Trương thị liền nói. “Chẳng phải có câu tục ngữ chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không thể ngàn ngày đề phòng cướp. Nếu còn để cho các nàng ở lại, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may. Tam bá của bọn nhỏ à, huynh là chủ nhà, đây không phải là lúc huynh nên quyết định sao?”
“Tam ca, ca không muốn cho bọn họ ở lại, liền thẳng thắn đuổi đi. Người trong thôn đều biết ca là người như thế nào, chắc chắn sẽ không ai nói gì sau lưng ca.” Liên Thủ Tín cũng nói.
“Vậy… ta, ta liền đuổi đi?” Liên Thủ Lễ ngẩng đầu, chần chờ nói.
Liên Thủ Tín đi theo Liên Thủ Lễ đến nhà cũ, người quản việc nhà là Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang cũng không đi, người không quản việc là Trương thị và Liên Chi Nhi càng không định đi, chỉ ở nhà thêu thùa may vá và nghe tin tức.
Tới chập tối, Liên Thủ Tín mới từ nhà cũ về, vừa vào cửa, hắn liền mệt mỏi trèo lên giường, còn thở dài một hơi.
“Chuyện ra sao rồi?” Trương thị tự mình bưng trà nóng cho Liên Thủ Tín, hỏi.
Liên Thủ Tín nhận chén trà, cũng không ngại nóng, ừng ực uống hai ba ngụm, uống cạn sạch một chén trà.
“Cha, sao thế? Bên kia không chuẩn bị nước trà sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Vợ Kế Tổ đun một ấm nước, rót trà cho cha, cha liền uống một chén đó. Sau đó đều nhường mọi người uống. Sau đó đều bận rộn, cũng không ai đi đun nước nữa.” Liên Thủ Tín liền nói.
Trương thị thấy Liên Thủ Tín như vậy, liền bưng thêm một chén trà nữa, Liên Thủ Tín uống vào rồi mới thoải mái thở ra một hơi.
Mọi người đều nhìn Liên Thủ Tín, muốn nghe hắn nói chuyện tình bên nhà cũ giải quyết ra sao.
“Vậy… một bộ khác không đổi luôn sao? Hay là cho Nhị bá mẫu của con rồi?” Liên Mạn hi lại hỏi.
“Một… bộ khác, bà nội con giữ lại rồi, nói là sau này tới lúc cần tiền gấp sẽ đem đi đổi.” Liên Thủ Tín liền nói.
Chu thị quả thật sẽ không để con dâu và cháu gái chiếm một chút tiện nghi nào. Đáng tiếc cho Hà thị tích cực làm tay chân cho Chu thị như vậy, buộc Cổ thị và Liên Đóa Nhi cởi bỏ hai bộ xiêm y đó.
“Nhị bá mẫu của con không tức giận sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
“Nhị bá mẫu của con hỏi bà nội con, thì bị bà nội con mắng một trận.” Liên Thủ Tín liền nói.
Chu thị hung ác mắng Hà thị, nói Hà thị là sao tang môn, không bỏ nàng là tốt cho nàng lắm rồi. Chu thị còn chất vấn Hà thị là muốn ăn cơm hay muốn xiêm y. Nếu muốn xiêm y, sau này Hà thị đừng ăn lương thực của Liên gia nữa.
“Vậy, mẹ Đóa Nhi tỉnh chưa?” Trương thị lại hỏi.
“Tỉnh rồi, còn vào dập đầu trước mặt lão gia tử, lão thái thái… theo ta thấy, với bộ dáng của nàng, chắc cũng không sống lâu nữa.” Liên Thủ Tín liền nói.
Trương thị trầm ngâm không nói.
“Nếu không, chúng ta có chút sâm Cao Ly?” Trương thị nhìn Liên Thủ Tín và mấy hài tử, hỏi.
“Mẹ, tình nghĩa nên trả chúng ta cũng đã trả rồi, cái này, thật sự không cần.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Bởi vì lúc Trương thị sẩy thai, Tưởng thị tặng hai lát sâm cho Trương thị, về sau Trương thị vẫn nhớ ân tình này. Sau đó mọi người ở thượng phòng Liên gia đi Thái Thương, trước sau Tưởng thị trở về hai lần, Trương thị thấy rõ chuyện Tưởng thị làm, cũng có chút không muốn thấy nàng.
Nhưng nghe nói Tưởng thị cũng sẩy thai rồi, Trương thị còn bàn bạc với Liên Mạn Nhi tặng một gốc sâm Cao Ly cho Tưởng thị bồi bổ thân thể. Hơn nữa còn là lén cho, không để Chu thị biết, chính là để trả nợ ân tình khi trước.
Theo lời Trương thị thì…, thà người khác nợ chúng ta, chúng ta cũng không thể nợ người.