Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 576 : Quyết tâm

Ngày đăng: 16:54 18/04/20


Lúc tin tức vừa mới truyền đi, rất nhiều người, rất nhiều người đều mang thái độ hoài nghi và cười nhạo đối với Liên Thủ Lễ. Cũng không biết tại sao, chuyện quan hệ bất chính đều là như vậy, chỉ cần dính đến một chút, mọi người sẽ thà tin là có, cũng sẽ không tin là không, bọn họ rất ít khi xem xét cảm giác của người trong cuộc, còn bàn luận say sưa, thêm dầu thêm mở vào.



Trong chuyện này có ít người, ngươi thậm chí không thể nói trong lòng bọn họ cố tình có ác ý, chẳng qua bọn họ đần độn, nghe gió tưởng là mưa, phụ họa theo để xem náo nhiệt, bị lợi dụng hoặc chủ động làm đồng lõa. Bọn họ cũng không suy nghĩ tới hành vi của bọn họ sẽ tạo thành thương tổn như thế nào đối với người trong cuộc.



Miệng người cách hai lớp da, chính là lương bạc, thô thiển, bất đắc dĩ như thế.



Hiện tại Liên Thủ Nghĩa bị buộc phải tìm đến cái chết, mọi người liền chuyển hướng, một lần nữa tìm về “Lương tâm” .



Liên Mạn Nhi thở dài, thế giới này chính là như vậy, có ban ngày thì sẽ có đêm tối, có mặt trời thì sẽ có mặt trăng, khi xảy ra chuyện thì lập tức cười nhạo, hoài nghi Liên Thủ Lễ, nói những lời nói không chịu trách nhiệm, nhưng Liên Thủ Lễ tìm tới cái chết thì sẽ có người sẵn sàng đứng ra giúp đỡ, mà không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra ở hiện tại và tương lai, cũng có một số ít người dùng sự công bằng, tấm lòng thiện lương đánh giá chuyện này.



Đồng thời, Liên Mạn Nhi cũng nghĩ đến mình.



Ngay cả khi Liên Thủ Lễ có thật nhiều khuyết điểm, nhưng nói thật thì Liên Thủ Lễ là một người đàng hoàng, chính hoàn cảnh của cuộc sống đã tạo nên cá tính hèn yếu của hắn. Rất lâu trước kia, Liên Mạn Nhi vô cùng bất mãn với một vài hành động của Liên Thủ Lễ, nhưng cho dù thế, Liên Thủ Lễ cũng là người vô tội, hắn không nên bị đối đãi như thế, kết cục của hắn không nên là như vậy.



Liên Thủ Lễ là người bị hại, mặc dù Liên Mạn Nhi giận hắn không biết tranh giành, nhưng nàng quyết tâm không thể để mọi việc tiếp tục chuyển biến theo hướng xấu, để cho người ác có thể ung dung tự tại như vậy.



Phải đòi lại công đạo cho Liên Thủ Lễ, đòi lại công đạo cho Triệu thị và Liên Diệp Nhi.



Cho dù Liên Thủ Lễ và Triệu thị hèn yếu, vô năng, khiến cho người ta không nói được lời nào, nhưng công đạo sở dĩ được gọi là công đạo, bởi vì nó cứu giúp tất cả người trong thiên hạ thoát khỏi những chuyện không đúng.



Mọi người mang Liên Thủ Lễ vào nhà cũ của Liên gia.



Hầu như tất cả người trong nhà cũ đều đi ra ngoài, thấy Liên Thủ Lễ được nâng vào, sắc mặt của đám người Liên Thủ Tín xanh mét, Triệu thị và Liên Diệp Nhi khóc đến thở không ra hơi, Chu thị thì vịn khung cửa, đứng ở cửa chính phòng, sắc mặt trắng bệch.



Hà thị, vợ của Hà lão lục đứng ở cửa Đông sương phòng, thấy trận chiến này, vợ của Hà lão lục liền mang theo ba đứa trẻ lặng lẽ, không chút âm thanh chạy vào Đông sương phòng.



Liên lão gia tử đi tới cửa lớn, xem bộ dáng có lẽ là đang muốn chạy đến bờ sông khi thấy tình hình này, chân Liên lão gia tử hơi vấp một chút.



“Lão Tam, lão Tam sao rồi?” Liên lão gia tử bước lên nhìn Liên Thủ Lễ, giọng nói run rẩy hỏi.
“Diệp nhi. . . . . .” Liên Mạn Nhi vội vàng nghênh đón, cầm tay Liên Diệp Nhi.



Mặc dù vẫn đợi trong phòng, nhưng tay Liên Diệp Nhi lại lạnh như băng .



“Diệp nhi, muội phải suy nghĩ thoáng một chút.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng khuyên Liên Diệp Nhi, “Anh tỷ đã đi hốt thuốc cho Tam bá rồi, Lý lang trung nói, thân thể của Tam bá bền chắc chỉ cần uống mấy thang thuốc là có thể điều trị tốt lắm.”



“Mới vừa rồi hỏi vợ Hà lão lục, nàng ta đã thừa nhận là vu hãm Tam bá .” Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp Nhi nhìn về phía mấy người vợ Hà lão lục, liền nói, “Hiện tại, bảo các nàng quỳ. Diệp nhi, muội có yêu cầu gì thì nói đi, chúng ta đều ở đây.”



Ánh mắt Liên Diệp Nhi ngó chừng vợ Hà lão lục, vốn có chút bốc lửa, nghe Liên Mạn Nhi nói như thế, lập tức chạy vội tới trước mặt vợ Hà lão lục, tay đấm chân đá.



“Dám vu hãm (vu oan + hãm hại) cha ta, dám tính kế chúng ta, thiếu chút nữa ngươi đã hại chết cha ta, hại chết một nhà ba người chúng ta.”



Vợ Hà lão lục dưới con mắt nhìn trừng trừng của tất cả mọi người, cũng không dám đánh lại, chỉ tận lực bảo về mặt của mình, có điều vẫn bị Liên Diệp Nhi đánh bầm dập.



“Ngươi biến, các ngươi đều cút cho ta, sau này không bao giờ … cho phép vào cửa nhà chúng ta nữa.” Liên Diệp Nhi đánh mệt mỏi, mới dừng lại tay, khóc mắng.



Chuyện đã xảy ra như vậy, dĩ nhiên không thể chứa chấp mấy người Hà gia nữa, về phần cái gì phải chờ tới đầu mùa xuân, trời ấm áp, cái gì bây giờ là ban đêm, đang có tuyết rơi …, ai sẽ quan tâm? Đây là vợ Hà lão lục gieo gió gặt bảo, không thẻ oán trách người khác được.



“Đánh một trận, đuổi người đi, đuổi ra khỏi thôn của chúng ta.” Ngũ lang liền phân phó mấy người Tiểu Phúc.



“Cút xa cho ta, đừng để cho chúng ta lại nhìn thấy các ngươi. Sau này, nếu còn dám bước vào thôn của chúng ta nửa bước, sẽ đánh gãy chân của các ngươi!”



Đuổi vợ của Hà lão lục đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.



“Cái gì? Lão Tam muốn xây nhà, chuyển chỗ ở? Các ngươi dọn cái gì? Không phải đã đuổi vợ Hà lão lục đi rồi sao?” trong Tây Sương phòng, truyền tới giọng nói của Chu thị.



“Mạn Nhi tỷ, mới vừa rồi cha muội nói, chúng ta lập tức tìm chỗ xây nhà, không ở đây nữa.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.