Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 58 : Cất Rượu

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Rabbit de thuong

Beta: Tiểu Tuyền



Có bọn người Trương Khánh Niên hỗ trợ, nhân thủ cất rượu nhiều hơn.

Liên Thủ Tín, trương khánh năm, Vương thị, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi cùng

Thái vân đều ngồi xe lên núi hái nho dại, trong đó Trương Khánh Niên

cùng Ngũ Lang còn phải đánh xe chở nho dại trở về. Hái nho cũng không

cần kỹ thuật gì, Liên Mạn Nhi chỉ dặn dò bọn họ, hái nho xuống, chỉ cần rửa qua nước suối một chút là được, tầng sương trắng phía trên trái nho tuyệt đối không được làm mất.



Bọn người Liên Thủ Tín, Trương Khánh Niên ngồi xe xuất phát, Liên Mạn Nhi mang theo tùy tùng nhỏ là tiểu Thất, hai người trên đầu đều đeo mũ

rơm, hướng thôn Triệu gia bên cạnh đi đến.



Thôn Triệu gia cùng Tam Thập Lý doanh tử cách nhau không xa, hai thôn nằm kề nhau. Hiện tại hoa mầu hầu hết đã thu hoạch xong, đứng ở đầu

thôn Tam Thập Lý doanh tử, có thể liếc nhìn tới thôn Triệu gia. Liên Mạn Nhi phải đi đường tắt, trực tiếp đi men theo con đường nhỏ trong ruộng, ước chừng một phút đồng hồ công phu là đến thôn Triệu gia.



Nhà Triệu Liên Sinh ở đầu thôn, bên ngoài sân có tường thấp được xây

bằng đất vây quanh, bên trong có rất nhiều bình lớn bình nhỏ, hũ và vạc. khoảng trăm dặm quanh phương viên nhà hắn, người duy nhất có tay nghề

là hắn. Người ở phụ cận dùng vạc nước, hũ muối dưa, còn có bình rượu các loại đều lấy từ nhà hắn.



Trước khi Liên Mạn Nhi lên kế hoạch dùng nho ủ rượu, thì đã chú ý

nghe ngóng ở đâu có bán bình. Về sau lúc đi đào rau dại, nàng còn cố ý

tới nơi này xem qua. Lúc ấy nàng liền nhìn trúng loại bình hai mươi lít

nhà Triệu Liên Sinh, thì ra là loại bình hai mươi cân miệng rộng, loại

bình này còn có nắp , có thể dùng bùn đóng kín, muối dưa hay ủ rượu đều

thập phần thích hợp. Trùng hợp chính là. Đây vốn là dùng để nấu rượu

trắng, về sau không dùng nữa. Triệu gia đang lo nhiều bình như vậy không thể bán hết. Liên Mạn Nhi tới mua, đã nói có thể bán cho nàng mười văn

tiền một bình.



“Ta muốn 50 cái bình trước, lấy hôm nay luôn, đây là tiền đặt cọc.”

Liên Mạn Nhi lấy túi tiền ra, từ bên trong lấy ra hai xâu tiền tương

đương hai trăm văn tiền đặt cọc.



Lúc ấy Triệu Liên Sinh thấy Liên Mạn Nhi là hài tử, còn chưa có mười

phần để ý, hôm nay thấy Liên Mạn Nhi mới mở miệng đã muốn năm mươi cái

bình, lại còn thống khoái mà đưa tiền đặt cọc trước như vậy, tự nhiên là mừng rỡ.



“Được a. Ta hiện tại sẽ đóng xe, đưa qua cho cháu.”



Triệu Liên Sinh chịu đưa hàng, Liên Mạn Nhi tự nhiên cao hứng, nhìn

xem Triệu Liên Sinh mang theo hai nhi tử. Trước mang hai mươi lăm cái

bình chất lên xe. Gói cột chắc lại, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng đi

theo xe trở về.



Bởi vì hiện tại một nửa sân nhỏ ở phía tây thuộc về nhà nàng, chỗ để

bình rượu. Liên Mạn Nhi cũng chọn xong rồi, ngay tại dưới cửa sổ phía

nam Tây sương phòng đồng thời cũng là nhà nàng. Trước đây vốn trồng đậu

giác, vừa mới tách ra. Lúc Liên Mạn Nhi đi theo xe trở về, Trương Thanh

Sơn đã sắp xếp ổn thỏa, Triệu Liên Sinh và nhi tử đem mấy cái bình tháo

xuống, trở về kéo xe thứ hai.



Những cái bình này đều là bình mới. Nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy vẫn nên rửa sạch lại mới yên tâm.



Liên Mạn Nhi cùng với tiểu Thất xách một thùng nước, đem cái bình

trong trong ngoài ngoài cọ rửa sạch sẽ. Vừa vặn Triệu Liên Sinh bởi vì


Lý thị không nỡ xa Trương thị, lôi kéo tay Trương thị tự nhiên là có rất nhiều điều muốn dặn dò.



“Nương, ngài còn có gì lo lắng. Muội tử là người tốt số, xem mấy hài

tử đều lớn rồi, cũng đã dùng được, ngày tốt lành của muội tử ở phía

sau.” Vương thị cười nói.



Liên Mạn Nhi gọi Thải Vân qua một bên, đưa cho nàng một cái giỏ.



“Là gì?” Thải Vân hỏi.



Trong giỏ xách lót một tầng lá cao lương, phía trên là một bao đường

kẹo hạt thông, còn hơn mười cái bánh gói trong giấy dầu. Lúc ăn cơm, mấy người Trương gia không ngớt lời tán dương nhân bánh ăn ngon, Liên Mạn Nhi sớm nghĩ đến nhà nàng cũng không có gì có thể lấy ra tặng, thời

điểm làm bánh nướng áp chảo cũng làm nhiều một chút, chính là có ý định

cho Thải Vân đem về ăn. Mặt khác còn có bao đường kẹo hạt thông, là nàng buổi sáng lúc đi mua thịt đã mua, cũng là muốn cho Thải Vân mang về

nhà, không đủ để cho các trưởng bối huynh đệ tỷ muội khác ăn.



“Ai ôi!!!, Vậy là thế nào, ta không cầm.” Thải Vân nhìn đồ trong giỏ, từ chối.



“Tỷ còn khách khí làm gì, mau cầm a.” Liên Mạn Nhi cười.



Tính tình Thải Vân cũng là cởi mở, biết rõ Liên Mạn Nhi thành tâm thành ý cho, cũng không chối từ nữa.



Tiễn một nhà Trương Thanh Sơn rời đi, Liên Mạn Nhi cũng không có nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu làm việc. Người một nhà đem số nho dại còn lại đi xử lý, trời cũng đã tối đen. Bảy mươi cái bình đều đem ra hết, còn thừa lại một ít nho dại, Liên Mạn Nhi dứt khoát cho vào hai cái bình nhỏ.



Nhìn mấy cái bình được sắp xếp chỉnh tề, sờ lại cánh tay cùng bàn tay đau nhức của mình, trên mặt mọi người đều lộ ra tươi cười.



Cơm tối là ăn phần bánh còn lại, cơm nước xong xuôi, mọi người đều lên giường gạch ngủ.



“Mạn Nhi, rượu này cứ như vậy có thể ủ ra?” Liên Thủ Tín hỏi.



“Còn sớm lắm.” Liên Mạn Nhi nói. Rượu nho dại phải qua mấy lần lên men, loại bỏ, ít nhất cũng phải gần hai tháng.



“Mạn Nhi, biện pháp ủ rượu này cũng không khó, bọn người nhị thẩm cũng học xong a.” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.



Thời điểm bọn người Liên Mạn Nhi làm việc, Liên lão gia tử, Chu thị,

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, còn có hai phu thê Liên Thủ Nghĩa cùng mấy

hài tử, đều sang đây nhìn xem. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị còn hạch hỏi,

thậm chí nghĩ muốn tự làm thử, bị Liên Mạn Nhi kiên quyết cự tuyệt.



Nàng hiểu rõ lo lắng của Liên Chi Nhi.



“Không dễ dàng như vậy đâu.” Liên Mạn Nhi nói. Ủ rượu nho còn có một công đoạn mấu chốt, nàng ai cũng không có nói cho biết. Bọn người

Trương Thanh Sơn nếu như cũng muốn ủ, sẽ hỏi nàng. Lúc đó nàng sẽ đem

công đoạn mấu chốt này nói cho bọn họ cũng không muộn. Nhưng mà nếu như

ai muốn học trộm, sau đó lén lút tự mình ủ, nàng sẽ không phụ trách kết

quả.



Người một nhà đều mệt mỏi, nói mấy câu, đều nặng nề mà ngủ.



Ngủ đến nửa đêm, Liên Mạn Nhi đột nhiên bừng tỉnh.



“Bên ngoài giống như có động tĩnh.”