Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 607 : Ẩn tình

Ngày đăng: 16:54 18/04/20


Edit: Lãnh Phong



Nghe xong tin tức này, người một nhà đều trầm mặc.



Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đi về trước, vì Liên Mạn Nhi không thoải mái nên cũng không đi vào nhà cũ. Sau đó, Liên Thủ Tín và Ngũ lang cũng nhanh chóng chạy thẳng từ hiện trường về nhà. Chuyện Anh Tử nói ra khiến bọn họ quá rung động, nên chỉ muốn đem mọi chuyện nhanh chóng an bài tốt rồi chạy ngay về nhà, để người một nhà đoàn tụ.



Mặc dù không đi vào nhà cũ nhưng Liên Thủ Tín và Ngũ lang cũng dặn dò mọi người không được đem sự tình nói cho Liên lão gia tử cùng Chu thị biết. Dặn dò như vậy chủ yếu là vì Liên lão gia tử vừa mới trúng gió, sợ ông không chịu nổi kích thích nữa.



Vậy mà chỉ một lát sau, Liên lão gia tử đã có thể phục hồi khả năng nói chuyện, lại sai bảo Nhị Lang tới gọi Liên Thủ Tín và Ngũ lang qua nhà cũ.



Mặc dù có trung thực, hiếu thuận như Liên Thủ Tín cũng không thể không nghĩ ngợi trong lòng.



Liên lão gia tử đột nhiên có thể nói chuyện trở lại, việc này cũng quá trùng hợp. Ngày hôm qua mọi người qua nhà cũ, dỗ dành Liên lão gia tử như vậy, Ngũ lang còn nói muốn mời đại phu trên thị trấn cho Liên lão gia tử, thậm chí là cả Vương thái y cũng không thể khiến Liên lão gia tử mở miệng nói chuyện. Vậy mà mới qua một đêm không cần thuốc thang gì, Liên lão gia tử lại nói được rồi.



Tiểu Hỉ vào truyền lời thấy một nhà trong phòng không nói tiếng nào nên cũng không biết làm gì đành đừng chờ.



Liên Thủ Tín cười khổ một tiếng, mở miệng định nói gì nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại không nói một từ.



Vẫn là Ngũ lang trầm tĩnh lên tiếng: “Ngươi đi trả lời lại, bảo chúng ta đã biết, một lát nữa sẽ qua.”



Đuổi tiểu Hỉ đi truyền lời, người một nhà lại nhìn nhau.



Liên Thủ Tín giận giữ nói: “Chuyện này. Nhất định là bọn họ trở về, chuyện gì cũng đều nói cho ông bà nghe cả rồi.”



“Như vậy cũng tốt.” Ngũ lang nghĩ nghĩ nói, “Vốn dĩ con sợ ông nội biết chuyện bệnh lại nặng thêm. Bây giờ không chỉ không bệnh thêm mà còn khỏi bệnh, có thể nói chuyện. Vậy cũng tốt.”
Nghe thấy Liên Mạn Nhi hỏi thăm, Vương Ấu Hằng hơi quay người lại, đối diện với Liên Mạn Nhi trả lời: “Là hôm nay vừa mới về tới.”



“Vừa mới về, sao còn không nghỉ ngơi ở nhà một chút đã vội tới Tam Thập lý doanh tử rồi?”



“Ở đâu nghỉ cũng được. Ta vừa về đến nhà, đã nghe nói tới…” bên này Ngũ lang sai người đi huyện nha báo án, vì là chuyện ở Tam Thập lý doanh tử, nhà Vương thái y cũng nhận được tin tức. Mà nghe nói Cổ thị chết còn kéo ra chuyện cũ của Liên Mạn Nhi ra, Vương Ấu Hằng đứng ngồi không yên, chỉ kịp chào hỏi trong nhà vài câu đã vội vã chạy đi.



Liên Mạn Nhi hỏi: “Ấu Hằng ca, những gì Anh Tử kia nói có phải là thật không?” Vốn cũng muốn đợi Vương Ấu Hằng trở về hỏi một câu này, mọi người đều chăm chú nhìn Vương Ấu Hằng.



Vương Ấu Hằng nhẹ gật đầu, chậm rãi nhớ lại chuyện cũ nói: “Ngày đó, huynh từ trong thôn đi ra, qua cánh rừng đã thấy có người nằm cạnh giếng, cũng nhìn thấy bóng lưng hai người chạy về phía trong thôn. Lúc đấy còn ở xa. Tới gần mới thấy hóa ra là muội, trên đầu còn chảy đầy máu.”



Chỉ là lúc đứng xa thấy có người ở cạnh giếng, có hai người đi về phía thôn, Vương Ấu Hằng cũng không thấy có gì kỳ quái. Đến lúc lại gần thấy Liên Mạn Nhi đầu chảy đầy máu mới lắp bắp kinh hãi.



“Huynh đem muội về nhà, sau đó nhìn thấy Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi liền phát hiện ra hai người bọn họ chính là hai bóng lưng kia. Lúc đó huynh còn hỏi một câu là, đại bá…”



Vương Ấu Hằng muốn nói là đại bá mẫu nhà muội, bất quá đến miệng lại sửa lại, “Là Cổ thị, vội vàng ngăn lời nói của huynh lại, một mực khẳng định hai người kia vẫn luôn đi theo bà ta ở trong phòng, còn chưa có rời khỏi sân. Huynh… dù sao cũng không thật sự trông thấy rõ ràng, dù có nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không thể nói gì nữa.”



“Thương thế của muội lúc đó vô cùng nghiêm trọng, huynh về nhà xin cha huynh tới chữa trị, sau đó lưu lại trong thôn, hỏi thúc thúc bá bá trong nhà mới biết một chút sự tình.” Nói đến đây, Vương Ấu Hằng nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Sau đó muội tỉnh lại, chuyện con dâu nuôi từ bé cũng dừng lại, huynh mới yên tâm.”



Cũng là bởi vì đã biết chuyện con dâu nuôi từ bé, cảm giác không ổn nên lòng nghi ngờ của Vương Ấu Hằng với Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi càng lớn. Nhưng sau khi Liên Mạn Nhi tỉnh lại thì không nhớ một chút gì chuyện cũ, hắn hỏi mấy lần cũng không hỏi ra điều gì, Vương Ấu Hằng đành đem nghi ngờ này chôn vào trong lòng.



“Tình hình nhà muội lúc đó kỳ thật chúng ta cũng biết.” Vương Ấu Hằng lại nói tiếp, chuyện cũng qua lâu, hơn nữa giao tình của hắn với nhà Liên Mạn Nhi lúc đó cũng không thể so với bây giờ. Có một số chuyện ngày đó không thể nói, bây giờ lại có thể nói được, “… Tiền đồ cả nhà đều dựa vào hôn sự của Liên Hoa Nhi. Nếu như huynh đem nghi ngờ với Liên Hoa Nhi làm rõ ràng, sợ là hôn sự Liên Hoa Nhi có trở ngại. Dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, không có tận mắt nhìn thấy cái gì. Lúc đấy nghĩ đến, mặc kệ là như thế nào, đối với thanh danh một cô nương đợi gả không thể không thận trọng.”



“… Huynh cũng chỉ nghi ngờ ba tỷ muội trong nhà, cãi cọ tranh chấp vô tình đẩy ngã muội. Về sau coi chừng một chút, không để hai người bọn họ khi dễ muội, không để muội chịu thiệt là được… Thật sự không ngờ tới…” Vương Ấu Hằng lắc đầu cười khổ.