Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 634 : Nặc
Ngày đăng: 16:55 18/04/20
“ Có người tới? ” Liên Mạn Nhi liền nhỏ giọng nói.
Âm thanh bên ngoài là đang hướng về thư phòng. Như vậy, đây là phần kết trong âm mưu của Thải Tú, để mọi người phát hiện nàng đang ở trong thư phòng.
Liên Mạn Nhi vô cùng sốt ruột, nàng không thể bị người ta phát hiện ở trong này. Trầm Lục lại rất bình tĩnh, trên mặt còn mang ý cười nhìn Liên Mạn Nhi, dường như đang rất hưởng thụ xem bộ dạng gấp gáp của Liên Mạn Nhi.
Trầm Lục như vậy, làm Liên Mạn Nhi nổi giận, nàng không nghĩ đến, Trầm Lục còn có bộ mặt này. Nhưng nghĩ lại, cũng không có gì kỳ quái. Nàng chưa bao giờ hoang tưởng Trầm Lục là người dễ nói chuyện, là người quân tử.
Bây giờ làm sao đây, nếu Trầm Lục không có ở đây, Liên Mạn Nhi định ngang nhiên đi ra ngoài. Nhưng Trầm Lục ở đây, làm cho tình hình thêm phức tạp rồi.
“ Ngươi đi mau.” Nghe bên ngoài tiếng bước chân, giọng nói ngày càng gần, Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Trầm Lục.
Trầm Lục nhướng mày, chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài.
“ Không phải bên đó.” Liên Mạn Nhi bất chấp nắm lấy ống tay áo, chính là cánh tay Trầm Lục nói bị nàng “ Ngồi lên, không nhấc được tay ”
Nhìn thấy cánh tay này, Liên Mạn Nhi lại tức lên, nàng thật muốn đánh thật ác vào cánh tay đó, làm cho nó thật sự không nhấc được mới thôi, nhưng cuối cùng nàng vẫn còn có chút lý trí, biết hiện tại không thể làm như vậy.
Trầm Lục bị Liên Mạn Nhi giữ chặt, quay đầu lại nghi ngờ nhìn Liên Mạn Nhi.
“ Không phải ngươi kêu ta đi sao? ” Trầm Lục hỏi nàng.
“ Ta kêu ngươi đi, nhưng không phải bên đó.” Liên Mạn Nhi vội nói. Vì Trầm Lục nói giọng bình thường, Liên Mạn Nhi lo lắng người bên ngoài nghe được, ra dấu bảo Trầm Lục nói nhỏ.
“ Không đi bên đó thì đi bên nào?” Trầm Lục bị Liên Mạn Nhi kéo, vừa đem ngón tay để trên miệng xuống, vừa nhìn biểu hiện của Liên Mạn Nhi, lộ ra vẻ mặt vô cùng hứng thú, chỉ là lần này hắn không cố ý làm Liên Mạn Nhi lo lắng, nên giảm âm thanh xuống.
“ Lối đi bí mật, ngươi đi lối đó đi.” Liên Mạn Nhi vội giải thích.
“ Chẳng trách vừa rồi Thải Tú tỷ nói, thấy có người ở bên này, bộ dạng lén la lén lút …”
Hai gã sai vặt hình như biết một ít võ công, ở trước mặt của Liên Mạn Nhi thủ thế, bộ dạng như gặp địch thủ. Hai tiểu nha đầu thấy có chuyện liền muốn lui ra ngoài.
Liên Mạn Nhi còn nhanh hơn các nàng, nàng giơ tay lên, liền đụng đổ cái khay mà nha đầu kia đang cầm xuống đất.
“ Đứng ngây ra đó làm gì, còn không đi tìm quản sự của các ngươi, tìm Lục gia, Cửu gia và Ngũ cô nương đến đây.” Liên Mạn Nhi trợn mắt nói, “ Đây là đạo đãi khách của Trầm gia các ngươi, lừa khách đến căn phòng quỷ quái này khóa cửa lại? ”
Liên Mạn Nhi lý lẽ hùng hồn, không hề có bộ dáng chột dạ, hai tiểu nha đầu kia tựa như không hiểu tình hình, lặng lẽ lui qua một bên, hai tên sai vặt dường như cũng bị khí thế của Liên Mạn Nhi hù dọa.
Liên Mạn Nhi đường hoàng đi ra ngoài.
Hai gã sai vặt đi ra ngoài ngăn cản Liên Mạn Nhi.
“ Cô nương, ngươi không được đi.”
“ Các ngươi tại sao lại cản ta? ” Liên Mạn Nhi hỏi.
“ … Quy định của Lục gia trong phủ chúng ta, đây là nơi xử lý quân vụ của Lục gia, có người xông vào … giết không tha.”
Mắt của Liên Mạn Nhi híp lại, chuyện này so với suy nghĩ của nàng còn tồi tệ hơn. Thải Tú muốn đẩy nàng vào chỗ chết nhưng tại sao? Nàng không quen thân với nàng ta, nàng đối với những người trong phủ cũng không có thù oán thâm sâu gì. Có lẽ, lúc đó nên để cho Trầm Lục đi ra ngoài, nhưng nàng nấp trong phòng của Trầm Lục thì tính là cái gì?
Tình hình lúc này, chỉ có thể chờ, Trầm Lục đến cứu nàng thôi. Trầm Lục, đến cứu nàng đi. Liên Mạn Nhi nắm chặt tay trái của nàng. Vừa nãy khi chia tay, Trầm Lục viết một chữ trên tay nàng. Một chữ Nặc. Trầm Lục còn nói đó là tên của hắn.
Nặc, đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi biết tên của Trầm Lục. Hắn … sẽ đến cứu nàng sao.