Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 67 : Tứ Lang mật báo

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Miyuki

“Cái gì?” Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều thay đổi sắc mặt, “Tứ Lang, ngươi nói chính là thật vậy chăng?”



“Đương nhiên là thật.” Tứ Lang còn có chút đắc ý.



Liên Mạn Nhi trong lòng cũng thực chấn động, nhưng ngoài mặt lại nửa

điểm không lộ ra, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể dụ dỗ Tứ Lang nhiều lời nói.



“Tứ Lang, chuyện này cũng không phải việc nhỏ, không phải có thể tùy

tiện nói bậy đấy. Ngươi biết không?” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt đối với Tứ

Lang nói.



“Ta cũng không phải nói bậy.” Tứ Lang lập tức nói, có lẽ là biết rõ

có đùi gà cho hắn hay không, là mấu chốt ở trên người Liên Mạn Nhi, cho

nên Tứ Lang đối với Liên Mạn Nhi trong lời nói rất là coi trọng.



“Đây cũng là chuyện ngươi nghe trộm được sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Đương nhiên đúng rồi.” Tứ Lang lập tức đáp, sau đó lại nhìn nhìn

Liên Mạn Nhi, đưa tay sờ lên đầu của mình. Hắn biết rõ Liên Mạn Nhi

không dễ gì bị đánh lừa như vậy, đành nói lời nói thật, “Cái này không

phải là chính ta nghe thấy, là Nha Nhi nghe thấy đấy.”



“Vậy ngươi gọi Nha Nhi đến, ta muốn hỏi trước mặt nàng một chút.” Liên Mạn Nhi nói.



Tứ Lang còn có chút không muốn, trong lòng của hắn nghĩ chính là nếu

như Nha Nhi đến rồi, vậy thì nhiều người cùng hắn chia đùi gà rồi.



Liên Mạn Nhi nhìn ra suy nghĩ của Tứ Lang.



“Ngươi gọi Nha Nhi đến, nếu như lời các ngươi nói là sự thật, phần

kia khẳng định không thể thiếu ngươi đâu.” Liên Mạn Nhi nói tiếp.



“Vậy được, Mạn Nhi ngươi nên nói lời giữ lời.” Tứ Lang nói.



Liên Mạn Nhi gật đầu.



“Tiểu Lục, ngươi gọi Nha Nhi đến đây.” Tứ Lang liền sai khiến Lục

Lang đi tìm Liên Nha Nhi, hắn cười hì hì ngồi xổm trên mặt đất, cùng

Liên Mạn Nhi lôi kéo làm quen.”Mạn Nhi, tỷ làm thức ăn thế nào ăn ngon

như vậy, cha ta cùng mẹ cũng khen ngươi.”



Liên Mạn Nhi không có phản ứng lại. Chỉ là cho Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất nháy mắt, để cho bọn họ an tâm một chút chớ vội.



Sau một hồi lâu, Lục Lang dẫn Liên Nha Nhi từ bên ngoài đi vào. Liên

Nha Nhi đã bó chân ba lần. Gần đây mới không khóc kêu trời trách đất

nữa, nhưng là đi đường đều là chậm quá. Lục Lang ngại nàng đi chậm, một

đường kéo nàng tới.



Liên Mạn Nhi nhìn nhìn chân Liên Nha Nhi. Mu bàn chân Liên Nha Nhi

cong lên, nhìn xem lớn nhỏ chỉ bằng một nửa lúc đầu. Đứng ở nơi đó xem

bộ dạng đứng không vững, Liên Mạn Nhi liền cầm cái ghế đẩu bên cạnh cho

nàng.



“Nha Nhi, muội ngồi xuống nói chuyện.” Liên Mạn Nhi đối với Liên Nha Nhi nói.



“Nàng đứng là được.” Tứ Lang lại đoạt lấy ghế đẩu nhét vào dưới mông

mình, “Mẹ ta kể, nàng phải đứng đứng nhiều lên, đi đường nhiều một chút, chân mới có thể tốt mau được. Có chân bó, thời gian sau này nàng
hạch toán tính toán, liền để cho Hà thị đưa bà mối Vương đi ra ngoài.



“… Tiệm tạp hóa mỗi ngày cũng có một ít lạng bạc mua bán, một cái sân rộng trong nhà nàng, mẹ của nàng, con đây đã từng thấy qua, mặt mũi

cũng thanh tú, khuê nữa nàng cũng không chênh lệch gì mấy.” Hà thị đưa

bà mối Vương trở về, liền ngồi vào bên người Chu thị. Nhìn vẻ mặt tươi

cười, trong lòng đối với việc hôn nhân này là thập phần nguyện ý.



“Chính là sính lễ bên kia yêu cầu có chút cao, ta nghe nói, nha đầu

kia hơn nửa năm trước có một gia đình Lưu gia trang đã từng nói qua, cái gì cũng đều tốt, chính là muốn sính lễ tám mươi lượng, nhà kia ra không nổi, nên việc hôn nhân liền thất bại.” Liên Thủ Nghĩa nói.



“Sính lễ muốn nhiều, của hồi môn người ta cũng nhiều, không phải nói, sính lễ kia đến lúc đó đều mang về sao?” Hà Thị nói.



Hai người nói chuyện, đều nhìn Liên lão gia tử cùng Chu thị đang ngồi trên giường.



Liên lão gia tử rút lấy tẩu thuốc, một mực không nói chuyện, Chu thị cũng không lên tiếng.



“Cha, mẹ, ta xem mối hôn nhân này làm được. Nhị Lang tuổi tác cũng đến rồi.” Hà thị nói.



“Trước hỏi thăm một chút nhân phẩm nàng thế nào.” Chu thị nói.



“Không nghe nói có cái gì không tốt, vậy chính là tốt chứ sao.” Hà thị nói.



Liên lão gia tử cùng Chu thị liếc nhau một cái, không có lập tức đáp ứng, cũng không nói không được, chỉ là nói nghĩ kỹ.



Hà thị cùng Liên Thủ Nghĩa liền từ đông phòng đi ra ngoài.



“Mạn Nhi, mấy người các con tới có việc?” Liên lão gia tử liền hỏi Liên Mạn Nhi.



“Ah, không có việc gì, con tới nói cho gia một tiếng, chúng con làm

bánh dẻo hấp rồi, một hồi chín, liền biếu tới cho gia. Gia người trước

đừng ăn cơm nhé.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



“Tốt, tốt.” Liên lão gia tử liền cười liên tục gật đầu.



Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang từ trong phòng trên đi ra.



“Mạn Nhi, gia hỏi ngươi có chuyện gì, ngươi thế nào không nói cái

kia, ta không tìm Liên Hoa Nhi tính sổ sao?” Liên Chi Nhi nhỏ giọng hỏi

Liên Mạn Nhi.



Ngũ Lang cũng khó hiểu mà nhìn xem Liên Mạn Nhi.



“Ca, tỷ, các ngươi nói, người này gia thế tốt như vậy, Nhị bá cùng

Nhị bá nương cũng nguyện ý, vì sao gia ta cùng Nội không có lập tức tựu

đáp ứng việc đó?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang.



“Nhà nàng muốn sính lễ nhiều, gia cùng Nội hiện giờ ở đâu có nhiều tiền như vậy ah.” Ngũ Lang nói.



Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, đừng nói tám mươi lượng bạc, dù là một nửa, bốn mươi lượng bạc, Liên gia hiện tại cũng cầm không ra được, cho nên

Liên lão gia tử cùng Chu thị mới không có lập tức đáp ứng cái hôn sự

này. Thế nhưng mà Nhị Lang năm nay đã mười bảy tuổi, hôn sự không thể

trì hoãn nữa rồi.



“Việc này, cùng việc chúng ta muốn nói có quan hệ gì?” Liên Chi Nhi hỏi.



“Nhị bá cùng Nhị bá nương muốn định hôn sự này, gia cùng Nội không có tiền, nhưng mà đại bá thì có.” Liên Mạn Nhi thấp giọng cười nói, “Ta có biện pháp rất tốt, lần này tuyệt không tha cho Liên Hoa Nhi.”