Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 672 : Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Ngày đăng: 16:55 18/04/20
“Thế nào, Lỗ tiên sinh, ăn ngon không?” Thấy biểu tình của Lỗ tiên sinh, Liên Mạn Nhi đã biết đáp án nhưng nàng vẫn cười hỏi.
“Ngon cực kỳ! Vịt nướng này thậm chí còn ngon hơn vịt hun khói nữa! Ngon! Rất ngon!” Lỗ tiên sinh đưa tay vuốt râu cười nói.
Trước khi bưng cơm lên bàn Liên Mạn Nhi đã thử trước rồi, nghe Lỗ tiên sinh đánh giá như vậy, nàng cũng không ngạc nhiên lắm. Lần đầu tiên làm thử vịt nướng, hương vị so với kiếp trước nàng từng ăn hơi kém độ lửa một chút nhưng ăn vào cũng ngon đến khó quên. Liên Mạn Nhi cho rằng như thế, hơn nữa lại được “Mỹ thực gia” Lỗ tiên sinh tán thành, điều này làm cho Liên Mạn Nhi càng thêm tin tưởng.
Mặc dù mùi vị đã ngon như vậy nhưng vẫn cần phải cải thiện thêm. Ví dụ như thao tác nướng vịt cần phải nắm bắt kỹ hơn độ lửa thế nào thì thích hợp, hay cần phải dùng loại gia vị nào nhồi vào trong mình vịt để thơm ngon hơn.Với lại bây giờ đang là mùa hạ, thời tiết nóng bức thế này cũng không phải mùa thích hợp nhất để ăn vịt nướng. Nếu như ba mùa xuân thu đông đều có thể làm được vịt nướng thì ăn sẽ còn ngon hơn.
Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi thêm tràn đầy lòng tin và hy vọng về thời gian sắp tới.
“Ta sẽ tự tay cuốn ăn” Lỗ tiên sinh lấy khăn tay bên cạnh lau lau tay, cười nói, trên nét mặt lộ rõ ý tứ không thể chờ thêm được nữa. Dĩ nhiên, có hơn phân nửa biểu hiện là giả vờ nhưng đây là thiện ý của Lỗ tiên sinh, cũng là bày tỏ thái độ khen ngợi đối với đầu bếp.
Người một nhà đều cười, học theo cách ăn của Liên Mạn Nhi.
“Ăn ngon!”
“Thật là thơm!”
“Không ngấy chút nào!”
“Nhất là da vịt này, rất ngon!”
Liên Mạn Nhi ăn vài miếng thì ngừng, ngồi nghe cả nhà bình luận, nhìn biểu tình vui vẻ của họ, trong lòng Liên Mạn Nhi cũng hết sức hưởng thụ. Cho dù sau này không thể mở tiệm bán vịt quay kiếm tiền, chỉ cần làm ra được thức ăn ngon như vậy cho cả nhà, nhìn người một nhà đều hưởng thụ, vui vẻ như vậy cũng đủ làm cho nàng vui vẻ rất nhiều.
Ăn vịt nướng ngoại trừ thịt và da vịt, khung xươngcũng là bộ phận rất ngon. Liên Mạn Nhi lấy xương hầm nhừ thành nước canh màu trắng sữa, bên trong bỏ thêm cải trắng và hạt dẻ. Hay những thứ nội tạng bên trong nàng cũng không lãng phí mà bảo vợ Hàn Trung trộn lẫn lại xào lên.
” Về sau thế nào?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Hai ông bà đối mặt cãi nhau một trận, cuối cùng lão gia tử nhận thua. Lão gia tử nói, ông sẽ dùng vải trắng, lão thái thái không nên dùng miên lăng.” Trương thị liền nói, “Cha con liền tiện tay cầm vải trắng về, lão thái thái đứng ở cửa gào khóc ầm ĩ, vừa rồi cha con mua vải mới đưa qua, còn phải mua theo số lượng bà yêu cầu,lúc này mới thôi gào khóc.”
“Bà muốn dùng miên lăng sao ngay từ đầu không nói?” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bà nghe ai nói mà bây giờ lại muốn dùng miên lăng?”
Trương thị và Triệu thị nhìn nhau liếc mắt, Liên Mạn Nhi hỏi đúng là mấu chốt trọng yếu.
“Còn có thể là ai.” Trương thị hừ một tiếng nói, “Không phải là đại khuê nữ của bà từ trong trấn trên vừa về thăm mấy ngày trước sao.”
Chuyện tình Nhị Lang và La Tiểu Yến náo loạn vài ngày, Liên Lan Nhi ở trong trấn tự nhiên cũng đã biết được tin tức. Sau khi Nhị Lang đi La gia thôn mấy ngày, nàng liền mang theo Ngân Tỏa trở về Tam Thập Lý Doanh Tử một chuyến.
“. . . Lão thái thái như vậy, Tú Nhi như vậy, ta đều nhịn, lời gì cũng sẽ không nói. Biết vì sao ta phiền chán cô cả của con chưa, thì chính là như cái này.” Trương thị nói, “Nàng sẽ ở sau lưng ngầm ngáng chân, đùa bỡn phá hư.”
“Ngày đó muội tình cờ gặp Ngân Tỏa, nàng thấy muội liền làm như không thấy. Mạn Nhi tỷ có chuyện tốt đều có phần bọn muội, Nha Nhi cũng theo được chỗ tốt, chỉ có nàng cái gì cũng không có nên các nàng thầm tức giận trong lòng.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Bọn họ tự bản thân mình không tốt có thể trách ai! Bà nháo như vậy, càng không có lợi ích gì.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Sau này còn phiền phức hơn. Bây giờ còn lão gia tử ở đây, sau này nếu như lão gia tử không còn, vậy không phải sẽ càng vô pháp vô thiên hơn sao?” Trương thị thở dài nói.
Liên Mạn Nhi nghe Trương thị nói xong trong lòng không nhịn được khẽ động. Mấy ngày nay, Chu thị tuy rằng tính tình không thay đổi, nhưng chưa từng nháo lớn chuyện như vậy. Lần này bà dám nháo như thế là bởi có lo lắng gì đó.
Liên Lan Nhi khẳng định không chỉ xúi giục, mà còn đem lo lắng đến cho Chu thị.
“Lúc này chắc cô cả mua không ít thứ cho nhà cũ bên kia đi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, tự nhủ.