Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 689 : Hòa thuận sum vầy
Ngày đăng: 16:56 18/04/20
Edit: Nora
Liên Mạn Nhi lại cùng Liên lão gia tử hàn huyên một lúc chuyện nông trang Tây biên. Nàng cũng nhìn thấy Liên Lan Nhi như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Liên lão gia tử cũng không để ý tới Liên Lan Nhi, đương nhiên là do ông không quá quan tâm đến Liên Lan Nhi.
Liên lão gia tử như vậy, tự nhiên Liên Mạn Nhi cũng sẽ không chờ ông mở miệng truy hỏi.
“Ca con vừa phái người mang thư về rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Ca ấy tự tay viết thư cho tri huyện đại nhân, lại nhờ thêm một vị bằng hữu quen biết ở phủ thành giúp đỡ. Nhìn canh giờ này, thư của ca ấy và thiếp mời của vị đại nhân kia hẳn là đã được đưa tới nha môn.”
Ánh mắt Liên Lan Nhi thoáng vụt sáng.
Liên Lan Nhi mở tiệm tạp hóa ở thị trấn mấy năm nay, đối với một số việc đời như thế này nàng đã quen nên cũng hiểu được. Nàng từng nói một câu, cũng không nói sai: Có một vài chuyện, người này phải chạy gãy cả chân, tiêu tốn hết tiền bạc cũng không nhất định có thể lần mò ra biện pháp. Nhưng bên cạnh đó lại có một số người khác chỉ cần mở miệng nói chuyện, là có thể dễ dàng xử lý.
Tỷ như chuyện này. Ngũ Lang nhờ vả người khác làm việc dùm, đương nhiên người đó không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Nếu Ngũ Lang đã bằng lòng viết thư cho tri huyện, lại còn ủy thác cho người ta, vậy còn chuyện lớn gì không giải quyết được nữa.
Hai mắt Liên Lan Nhi vui mừng lóng lánh lệ quang, ôm tay thẳng niệm Phật. Trải qua việc này, trực giác của nàng đối với Liên Mạn Nhi không phải là phù phiếm. Tâm tư Liên Lan Nhi không đần, kinh qua sự kiện lần này, nàng cũng lần ra tính tình của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi có thể thẳng thừng quyết tâm không làm việc, còn có thể nói đạo lý rõ ràng, làm cho người ta không thể tìm ra một chút lỗi sai nào của nó. Nhưng cũng có thể sau cơn mưa trời lại sáng, không cần tốn nhiều sức lực, chỉ động ngón tay đã làm tốt sự tình.
Như vậy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi này, nàng vô luận thế nào cũng không chọc nổi.
“Được, chuyện này sợ Lão Tứ trở về cũng không có biện pháp tốt, vẫn phải là Ngũ Lang làm.” Liên lão gia tử thở phào nhẹ nhõm: “…Còn ủy thác nhờ cậy người ta sao? Thực sự là làm khó đứa nhỏ này, hảo hài tử a…”
Liên lão gia tử cũng rất kích động. Liên Lan Nhi bên kia càng tựa như không cần tốn tiền tuôn ra những lời tán dương.
“Bà nội bệnh thế nào rồi ạ? Hôm nay con vội vàng chuyện này nên cũng chưa kịp qua xem. Thuốc uống chưa ạ?” Liên Mạn Nhi nhàn nhạt, tùy ý hai người này nói một hồi rồi mới vòng vo chuyển trọng tâm câu chuyện.
“Cha, cha với ca ca không ở nhà, mấy người đó liền ép mẹ con và tỷ tỷ thế này thế này này. Mẹ con vừa tức vừa sợ…đã bệnh rồi đó.” Tiểu Thất liền nói.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất một trước một sau nói. Liên Thủ Tín liền cho rằng Trương thị liên tục bị Chu thị dọa sợ thành bệnh.
“Mẹ bọn nhỏ, nàng sao rồi, đã mời lang trung xem chưa?” Liên Thủ Tín vội hỏi.
“Ta sớm đã không sao rồi, cần gì thỉnh lang trung, có bệnh không bệnh gì cũng mời lang trung, thì cánh cửa sớm đã bị lang trung đạp bể, cũng không sợ người ta chê cười sao.” Trương thị liền nói.
“Có lần bà nội lại náo loạn là bệnh, lúc đó nói là bệnh ngây dại, lại mời lang trung, còn đi Tế Sinh Đường hốt thuốc một lần đó cha.” Liên Chi Nhi liền nói.
“Vẫn còn phương thuốc đây.” Trương thị chỉ chỉ ngăn tủ nói.
“Mọi người đã chịu khổ rồi!” Liên Thủ Tín thở dài, vừa áy náy vừa thấy yêu thương vợ con: “Nếu như ta ở nhà, tốt xấu gì cũng có ta chống đỡ.”
Liên Thủ Tín nói chống đỡ này là chỉ nếu như hắn ở nhà, Chu thị khẳng định trực tiếp tìm tới hắn. Muốn đánh phải không? Cứ trực tiếp đánh chửi hắn.
“Cha, sau này cha đừng ra ngoài nữa nha.” Tiểu Thất liền nói: “Cha ở nhà với mẹ và mấy đứa con đi, chúng con sợ!”
“Sao vậy, có người gây chuyện hả?” Liên Thủ Tín vội hỏi.
“Ừ! Ngày đó lão thái thái muốn phái Nhị đương gia mang theo Nhị tẩu và hai tiểu tử Tứ Lang, Lục Lang đánh tới cửa, muốn bắt ta.” Trương thị liền nói: “Tiểu Thất đi học rồi, ta cùng Mạn Nhi và Chi Nhi ở nhà. Nếu thật Nhị đương gia tới cửa, mấy người mẹ con chúng ta chết mất.”
“Đây…đây là thật sao?!” Liên Thủ Tín nhất thời trợn mắt.