Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 694 : Ly biệt

Ngày đăng: 16:56 18/04/20


Trầm Cẩn muốn đi đương nhiên Liên Mạn Nhi sẽ tới đưa tiễn. Liên Mạn Nhi ngồi cùng Trầm Cẩn ở trên giường nhìn bọn nha đầu ra ra vào vào thu dọn những vật dụng cuối cùng.



“Tỷ thật không nỡ đi.” Trầm Cẩn nói với Liên Mạn Nhi, nét mặt Trầm Cẩn đủ cho thấy nàng thật không nỡ rời bỏ Niệm Viên này: “Giá như có thể ở lại lâu hơn mấy ngày nữa thì tốt biết mấy.”



Đối với chuyện này, Liên Mạn Nhi cũng không tìm ra được cách an ủi nào phù hợp để khuyên nhủ Trầm Cẩn. Trầm Cẩn ở Niệm Viên thật sự rất vui vẻ thoải mái nhưng nguyên nhân chính thực sự khiến Trầm Cẩn không rời bỏ được Niệm Viên là do nàng tràn ngập lo lắng đối với tương lai mờ mịt phía trước.



Mà chuyện này thì Liên Mạn Nhi không cách nào giúp đỡ được.



Trầm Cẩn sao có thể tiếp tục lưu lại Niệm Viên. Có thể ở lại nhiều thêm mấy ngày đã vượt quá khỏi kế hoạch ban đầu rồi. Đây là do Trầm Cẩn gửi thư về phủ thành cầu xin vất vả mới được. Hiện tại đã đến lúc nàng ấy phải đi, Trầm Cẩn phải trở về phủ thành chuẩn bị việc tiến cung.



Mà Trầm Cẩn đi lần này chỉ sợ cả đời không còn cơ hội trở lại. Trầm Cẩn cũng biết điều này nên thực sự không nỡ.



Ngay cả vài lời an ủi Liên Mạn Nhi cũng không thể nói với Trầm Cẩn, không thể nói sau này nàng ấy còn có cơ hội trở lại đây gì gì đó được, bởi nữ nhân gả vào trong thâm cung cơ hội có thể xuất cung không nhiều, chứ càng đừng nói chi tới chuyện rời xa kinh thành. Nếu như sau này Trầm Cẩn thật sự có thể quay lại Niệm Viên thì đó chắc chắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.



“Mạn Nhi, muội theo tỷ ra sau vườn tản bộ một lát đi.” Trầm Cẩn đứng dậy khỏi giường cầm tay Liên Mạn Nhi nói.



“Được.” Liên Mạn Nhi gật đầu đáp ứng cùng Trầm Cẩn đi ra ngoài.



Trầm Lục đã tới, đang nghỉ ngơi ở Thường Thanh Viên. Hắn chỉ cho người đến thu dọn đồ đạc giúp Trầm Cẩn, cũng không thúc giục Trầm Cẩn nhanh chóng, hiển nhiên là hiểu rõ tâm tình Trầm Cẩn, cố gắng tận dụng hết mọi khả năng trong phạm vi mình có thể để dung túng cho người muội muội này.



Liên Mạn Nhi cùng Trầm Cẩn rời khỏi Hà Hiên chậm rãi men theo đường đá xanh đi lại. Trầm Cẩn ngắm nhìn lại một lần nữa cảnh sắc Niệm Viên, trong mắt tràn đầy lưu luyến.



Niệm Viên tuy đẹp nhưng chắc chắn so với ngự hoa viên trong kinh thành không thể so sánh được. Trầm Cẩn cũng không phải không rõ sau này phú quý có thể nhìn thấy nhiều mỹ cảnh đặc sắc hơn. Nhưng nàng vẫn quyến luyến Niệm Viên, vẫn thấy cảnh sắc Niệm Viên trong mắt mình là đẹp nhất, không nỡ rời bỏ. Đây là nơi gắn bó với tuổi trẻ của nàng, nơi nàng được sống những ngày tháng không buồn không lo, những ngày tháng vô cùng đáng quý trọng. Trầm Cẩn biết, những ngày tháng như vậy sẽ không bao giờ còn nữa.



Liên Mạn Nhi phụng bồi Trầm Cẩn đi hết một đoạn. Cuối cùng Trầm Cẩn có chút mệt mỏi, hai người liền ngồi nghỉ ngơi trong đình nghỉ mát gần đó.



”Tỷ đi rồi, không biết sau này còn có thể gặp lại mọi người không nữa.” Trầm Cẩn nói.
Liên Mạn Nhi cùng Trầm Cẩn đi ra ngoài, theo sau là bọn nha đầu túm tụm theo đuôi. Vừa ra tới cửa Hà Hiên đã thấy Trầm Khiêm cùng Tiểu Thất bước nhanh tới. Trầm Khiêm là theo Trầm Cẩn cùng tới. Hôm nay Trầm Cẩn phải về phủ thành, Trầm Khiêm đương nhiên cũng phải theo về mặc dù hắn không hề muốn.



“Mạn Nhi, Tiểu Thất nói các muội vài ngày tới cũng sẽ lên phủ thành?” Vừa đi về phía trước, Trầm Khiêm vừa nói chuyện với Liên Mạn Nhi đang đi bên cạnh: “Đã định thời gian chưa? Hay các muội đi sớm một chút đi, để Tiểu Thất có thể ở phủ thành học tập.”



Chuyện để Tiểu Thất đi học ở phủ thành, Liên Mạn Nhi cũng đã tính tới nhưng lo lắng Trương thị không nỡ xa Tiểu Thất.



“Cũng chưa xác định. Dù sao cũng chờ qua ngày mùa thu hoạch đã.” Liên Mạn Nhi đáp.



Trầm Khiêm thở dài tiếc nuối.



“Tiểu Cửu ca, đến lúc bọn đệ muốn đi, nhất định sẽ ở lại phủ thành nhiều thêm mấy ngày mà.” Tiểu Thất nói.



Trầm Khiêm vừa xụ mặt xuống ngay lập tức khóe miệng đã cong lên.



Mọi người đi ra phía trước, Trầm Lục đã sớm chờ ở ngoài. Trầm Cẩn bị vây quanh đỡ lên xe ngựa, chỉ còn Trầm Khiêm đang đứng nói chuyện cùng Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất.



Trầm Lục đi tới, trợn mắt nhìn Trầm Khiêm bảo hắn lên xe, rồi quay đầu sang nói với Liên Mạn Nhi: “Mấy hôm trước ta có gặp ca ca của các ngươi, hắn đang có bài thi nhỏ, nói thi xong sẽ trở về, dặn các ngươi không cần lo lắng.”



Nghe nói Ngũ Lang sắp trở về nhà, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều cao hứng.



“Đa tạ Lục gia.” Liên Mạn Nhi vội vén áo thi lễ nói cảm ơn Trầm Lục.



Trầm Lục liếc nhìn Liên Mạn Nhi một cái rồi dời ánh mắt sang Tiểu Thất. Trầm Lục giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất nói: “Lại cao lớn thêm không ít. Không tệ, không lâu sau có thể che chở tỷ tỷ ngươi đi du ngoạn các nơi được rồi.”



Liên Mạn Nhi nhất thời hóa đá.