Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 707 :

Ngày đăng: 16:56 18/04/20


Edit: phiyenvu



Beta: Nora



Thực ra sau khi Trương Thái Vân và Lục Bính Vũ định hôn sự xong, Trương thị đã nói với Lý thị chuyện này rồi. Đồ cưới của Trương Thái Vân ngoài những thứ người trong nhà có thể chuẩn bị ra còn phải đặt mua thêm vài thứ bên ngoài nữa. Những món đó nếu như thấy thích hợp cũng có thể mua được ở trên trấn. Có thể đi huyện thành mua đương nhiên càng tốt.



Người nhà nông bình thường không có điều kiện tốt như vậy. Trương gia trước nay cũng có điều kiện nhưng bởi vì ở quá xa, vào thành đối với bọn họ mà nói cũng là một chuyện phiền phức. Nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi.



Có nhà của Liên Mạn Nhi ở đây thì chuyện vào thành không còn phiền phức nữa mà tương đối thuận tiện hơn rất nhiều. Với lại nhà Liên Mạn Nhi không những có nhà mà còn có cửa hàng ở huyện thành.



Lý thị cười nói: “Khi đến đây mẹ với cha, huynh đệ và em dâu con đã thương lượng rồi. Mọi người muốn dẫn Thái Vân vào thành một chuyến mua hết những thứ có thể mua được về nhà. Mua ở cửa hàng của các con thì càng tiện lợi. Mẹ biết cửa hàng của các con nhập toàn đồ tốt đỡ phải lo nghĩ. Mẹ cũng mang đến đầy đủ ngân lượng rồi này.” .



“Mẹ à, những thứ cửa hàng nhà mình có thì cứ để cho Thái Vân chọn lựa thoải mái đi, còn nói chuyện tiền bạc gì chứ.” Trương thị nói.



“Đại tỷ, chuyện này chúng ta đã nói rõ rồi mà.” Trương Vương thị vội cười nói: “Đồ thì chọn ở cửa hàng nhà tỷ, nhưng tiền nong thì nhất định bọn muội phải đưa đủ mới được. Nếu không sau này bọn muội không dám làm phiền tỷ nữa đâu, chẳng thà chúng ta đi chỗ khác mua… Chúng ta tuy là thân thích nhưng chỗ của tỷ là chỗ làm ăn, không thể lẫn lộn được.”



Trương Vương thị nói xong liền vén vạt áo lấy túi tiền cho Trương thị xem. Túi tiền phồng lên đầy đặn, bên trong núc ních bạc vụn và mấy xâu tiền.



Liên Mạn Nhi ước chừng cũng gần hai mươi lượng.



Đối với người nhà nông gả nữ nhi mà nói, dù trong nhà đã đặt mua hết những món đồ lớn nhưng hai mươi lượng này vẫn được xem là rất nhiều rồi.



Trương Vương thị lại nói: “Muội đã quyết định rồi. Cả nhà muốn mua đồ cho Thái Vân thì sẽ mua ở cửa hàng nhà tỷ nhưng sẽ trả tiền đầy đủ. Tỷ làm cô cả muốn cho Thái Vân thêm trang thì là chuyện khác, không thể xen lẫn được đâu nha”.



Trương gia muốn đặt mua đồ cưới ở cửa hàng nào mà chẳng được, đến ủng hộ cửa hàng nhà Mạn Nhi chẳng phải tốt hơn sao. Hơn nữa mua đồ ở cửa hàng nhà mình cũng yên tâm hơn. Nhưng tiền mua đồ nhất định phải trả, không thể vì vậy mà chiếm lợi của nhà Liên Mạn Nhi.
Lý thị và Trương Vương thị cũng không quá kiên trì mà nghe theo lời Liên Mạn Nhi nói, chỉ cần không để cửa hàng thua lỗ là được.



Chọn đồ ở bách hóa Liên Ký xong, đoàn người lại ra ngoài đến cửa hàng bán trang sức lớn nhất huyện thành. Trương Thái Vân đã có trang sức đeo tay do Lý thị và Trương Vương thị tích cóp bấy lâu, nay lại đi mua thêm hai món trang sức thịnh hành nữa là xong.



Lần này Trương thị không xen vào nữa mà chỉ đợi các nàng chọn xong thì gọi chưởng quỹ lấy ra mấy bộ trâm cài cho Trương Thái Vân chọn.



“… Con và dượng của Thái Vân thương lượng rồi ạ, định sẽ làm một bộ trâm cài để thêm trang cho con bé…” Trương thị cười nói.



Con gái nhà nông rất ít khi được một bộ trâm cài. Nhưng hiện nay nhà Liên Mạn Nhi đã giàu có, một bộ trâm cài đối với nhà nàng mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì. Trương thị làm cô cô có tâm ý như vậy, Lý thị và Trương Vương thị dĩ nhiên sẽ không phản đối.



“Cô cả cho thì con cứ chọn thứ mình thích đi.” Lý thị cùng Trương Vương thị nói với Trương Thái Vân.



Trương Thái Vân hưng chí bừng bừng kéo Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi tới chọn giúp nàng.



Mọi người ở huyện thành một đêm. Hôm sau mời thợ may tới cắt may cho Trương Thái Vân một bộ quần áo đang thịnh hành. Buổi trưa đoàn người mới từ từ rời huyện thành trở về Tam Thập Lý Doanh Tử.



Xe ngựa vừa vào đến viện, mấy người Trương thị về phòng trước. Ngũ Lang cùng Mạn Nhi trông coi hạ nhân dỡ hàng hóa xuống. Lần này vào thành không chỉ mua đồ cho Trương Thái Vân mà còn mua cho Liên Chi Nhi và một số thứ đồ dùng trong nhà, vì vậy nhiều vô số kể. Tiểu Thất nghe tiếng mọi người trở về liền xin phép Lỗ tiên sinh chạy đến xem náo nhiệt. Nhìn đồ đạc sắp xếp cũng gần xong, Ngũ Lang cầm đồ mua cho Lỗ tiên sinh rồi dắt theo Tiểu Thất đến thư phòng. Liên Mạn Nhi đi sau cùng, nàng đang trông chừng hạ nhân đem món đồ cuối cùng vào trong nhà, bỗng nhiên nhìn thấy cửa viện có người ló đầu vào nhìn dáo dác.



“Ai lấp ló ở ngoài đó làm gì vậy, thật chẳng ra làm sao cả?” Mạn Nhi hỏi vợ Hàn Trung.



Liên Mạn Nhi vừa dứt lời thì cửa bị đẩy ra, Hà thị cười tí ta tí tửng đi vào.



Nhìn thấy Hà thị, Liên Mạn Nhi lấy làm kinh ngạc, nàng tưởng đâu mấy đứa tôi tớ hay bà tử nào không hiểu quy củ, vừa định bảo vợ Hàn Trung dạy dỗ lại bọn họ, không ngờ lại là Hà thị. Nhà Liên Mạn Nhi đã nói rõ không hoan nghênh Hà thị đến nhưng Hà thị không phải người biết điều. Bà ta ngày nào cũng ngồi ở nhà Liên Diệp Nhi, đến đến đi đi đều cố ý đi ngang qua nhà Liên Mạn Nhi, có cơ hội liền xông vào.