Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 709 : Nói Lý

Ngày đăng: 16:56 18/04/20


Edit: phiyenvu



Beta: Nora



Lúc từ nhà đến đây trong lòng Liên Thủ Tín đã có chuẩn bị, nghe Chu thị hỏi vậy thì dứt khoát dạ một tiếng, sau đó lại nín thinh.



Chu thị nhìn Liên Thủ Tín im lặng ngồi đó không giống như lúc trước luôn khiếp đảm và lấy lòng trước mặt bà. Thấy hắn trầm tĩnh, lại có chút hờ hững ngồi đó, trong lòng bà rất không vui. Dựa theo tính tình của bà nhất định sẽ chửi một trận cho thoải mái. Nhưng bà cũng biết nay không còn giống như xưa nữa, bà chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống rồi dùng giọng điệu ôn hòa nhất mà mình có thể nói chuyện với Liên Thủ Tín.



“Nha đầu Thái Vân cũng ở đó sao?” Chu thị lại hỏi



“Dạ.” Liên Thủ Tín lại dạ một tiếng.



“Mẹ vợ của con mệnh thật tốt a.” Chu thị thở dài nói: “Đến nhà khuê nữ chơi, một lần đến là ở cả tháng trời, được nhiệt tình tiếp đãi ăn uống cả tháng. Không như ta mệnh khổ, có hai khuê nữ mà bao nhiêu năm nay số lần đến thăm cộng lại cũng không được mấy ngày. Không có khuê nữ tốt a…”



Chu thị vừa kéo dài giọng, vừa nói vừa vụng trộm đánh giá Liên Thủ Tín.



Sắc mặt Liên Thủ Tín không đổi, cũng không đáp lời bà. Liên Thủ Tín làm như vậy là có nguyên nhân. Thứ nhất, vì hắn thật sự không để lời nói của Chu thị trong lòng. Thứ hai, hắn biết, mỗi câu nói của Chu thị đều có mục đích. Hơn nữa, hắn không giỏi ăn nói bằng Chu thị. Cho nên hắn đã sớm hạ quyết tâm, đối với lão gia tử hay đối với Chu thị, trừ khi nhất định phải nói chuyện thì hắn đều dùng phương pháp im lặng để ứng phó.



Chu thị nói nãy giờ mà Liên Thủ Tín không phản ứng. Chu thị càng gấp gáp, bà vốn không phải người nhẫn nại thích vòng vo, liền dứt khoát nói thẳng vấn đề ra.



“Nhà cha vợ con đối với các con cũng không tệ.” Chu thị nói.


“Nương, con hỏi người, không phải người chuẩn bị đồ cưới cho Tú Nhi từ sớm rồi sao? Vậy người có chuẩn bị cho Chi Nhi, Mạn Nhi cái gì không? Liên Thủ Tín hỏi Chu thị.



“Ta …” Chu thị á khẩu, nói không ra lời.



“Đúng, Chi Nhi, Mạn Nhi đều là khuê nữ của con, người chuẩn bị cho khuê nữ của người, con chuẩn bị cho khuê nữ của con, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?” Liên Thủ Tín nói.



“Khoan nói đến chuyện khác, nói đến mấy đứa Tứ Lang, cha mẹ tụi nó chết rồi sao? Không có! Vẫn đang yên lành đứng ở đây, cũng không bệnh không liệt, ngày ngày sống vui sống khỏe, việc đứng đắn không làm, nhà đông cấu kết với nhà tây làm chuyện xấu.” Liên Thủ Tín giận cực điểm liền thành thực nói ra những lời hung hãn như vậy, cũng không thèm nể mặt ai nữa.



Liên Thủ Tín nói như vậy, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều không dám lên tiếng.



“Chúng con đã ở riêng từ lâu rồi, chuyện của bọn họ không đến lượt con xen vào. Chuyện nhà của con cũng không đến phiên họ quản. Có thời gian nghĩ mấy chuyện vô tích sự này không bằng đi tìm việc gì làm đi. Toàn nghĩ muốn ăn đồ sẵn có của người khác, suy nghĩ viễn vong!”



Liên Thủ Tín nói xong thì không thèm nhìn một ai, phất tay áo bỏ đi.



“Lão Tứ thay đổi rồi, lão Tứ thay đổi rồi …” Chu thị nhìn về phía màn cửa đang rơi xuống, vô cùng đau lòng nói: “Con trai ngoan của ta, đều tại chia nhà, ở riêng, để cho người ta làm hỏng nó rồi …”



Liên Thủ Lễ theo Liên Thủ Tín tới, nãy giờ vẫn làm người tàng hình, lúc này thấy không ai chú ý hắn, hắn vội vàng chạy theo Liên Thủ Tín ra khỏi phòng.



“Lão Tứ đến rồi à, sao lại đi?” Liên lão gia tử liền nói, ông nhìn thấy vẻ mặt Liên Thủ Tín thì lại nói: “Lão Tứ, mẫu thân con già hồ đồ rồi, bà nói gì con không cần nghe, cũng đừng để trong lòng.”



“Cha, người nên quản nghiêm mấy cái miệng trong nhà này một chút. Trong nhà này, cha là chủ gia đình, đừng để sau này Trương gia, Lục gia người ta kéo đến thì mất mặt với thông gia, không vãn hồi được.” Liên Thủ Tín nói xong, không đợi lão gia tử đáp lời, nghênh ngang rời đi.