Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 712 : Hương rượu cũng sợ ngõ sâu

Ngày đăng: 16:56 18/04/20


Edit: Gà



Beta: Nora



Đi một ngày đường, tất cả mọi người đều mệt mỏi, vì vậy tạm an bài mọi chuyện sơ qua rồi ai nấy tự trở về phòng mình nghỉ ngơi. Tuy đây là tòa nhà của mình nhưng bởi vì lần đầu tiên tới phủ thành, lần đầu tiên đến ngôi nhà này, hoàn cảnh xa lạ, vì vậy Liên Mạn Nhi còn thao thức nằm trên kháng mà chưa thể đi vào giấc ngủ ngay được.



Lúc này đã vào cuối thu, ban đêm trời trở nên lạnh lẽo hơn. Khí hậu ở Trầm thành so với Tam Thập Lý Doanh Tử không mấy khác biệt, dù gì khoảng cách giữa hai nơi cũng không quá hai trăm dặm. Liên Mạn Nhi quấn chiếc chăn bông mới đã được phơi qua nắng, suy nghĩ một chút chuyện nhà cửa ở Tam Thập Lý Doanh Tử, sau đó lại nghĩ đến việc phát triển ở phủ thành.



Đợi đến khi suy nghĩ rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, Liên Mạn Nhi mới dần dần tiến vào mộng đẹp.



Ngày hôm sau, do mấy năm gần đây Liên Mạn Nhi đã dưỡng thành đồng hồ sinh học nên tới đúng giờ nàng liền tỉnh lại từ rất sớm, mà ở phòng ngoài mấy nha đầu còn dậy sớm hơn nàng. Sau khi mấy nha đầu hầu hạ nàng rửa mặt, thay quần áo xong thì Triệu đại nương tới đây thỉnh an, hỏi Liên Mạn Nhi định ăn điểm tâm ở đâu, đến tiền sảnh ăn với mọi người hay dọn riêng một bàn ăn ở hậu viện.



Ở những nhà giàu, nhân khẩu đông đảo, rất nhiều nhà có thói quen tách ra ăn cơm. Nhà Liên Mạn Nhi đã sớm có thể làm như vậy nhưng mọi người trong nhà đều không muốn.



Ăn một mình ở trong viện hay trong phòng của mình thì có vẻ tiện lợi hơn, nhưng bọn họ vẫn thích cả nhà cùng quây quần quanh bàn ăn, thân mật ấm áp cùng nhau ăn cơm.



Sau này, khi Ngũ Lang và Tiểu Thất đều đã thành gia lập thất, sinh một đám hài tử, những hài tử kia lại thành thân sinh con đẻ cái, có lẽ sẽ vì quá nhiều người mà phải tách ra ăn riêng. Tuy nhiên, Liên Mạn Nhi nghĩ đó hẳn là chuyện của rất lâu rất lâu về sau. Trước mắt, cả nhà đều không thể chấp nhận được việc ăn cơm riêng.



“Đến tiền sảnh ăn.” Liên Mạn Nhi nói với Triệu đại nương.



Cả nhà Liên Mạn Nhi, còn có Lỗ tiên sinh đều có thói quen dậy sớm, thậm chí Liên Mạn Nhi còn là người dậy muộn nhất trong mấy người bọn họ. Liên Thủ Tín thì khỏi phải nói, đó là thói quen của người nông dân cần cù. Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng phải dậy sớm đọc sách.



Liên Mạn Nhi đứng dậy đi đến tiền sảnh, lúc đến thấy mấy người hầu đang bày điểm tâm lên bàn, sau đó Liên Thủ Tín, Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng lần lượt nhanh chóng đi tới. Mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi mới ngồi xuống ăn cơm.



Sau khi ăn xong, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi cùng bàn bạc với nhau, trước hết phái người đưa thiệp mời tới Trầm phủ, đồng thời phân phó bên ngoài chuẩn bị xe ngựa, mọi người sẽ đi tới cửa tiệm vịt nướng.
Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, Liên Thủ Tín và Tiểu Thất đều gật đầu.



“……..Con nghĩ thế này, chúng ta nhờ ngài ấy giúp đỡ đi, cũng không phải là nhờ suông. Chúng ta sẽ chia cho ngài ấy một phần cổ phần danh nghĩa của tiệm vịt nướng. Tiệm vịt nướng này của chúng ta ở phủ thành sau này còn phải nhờ Trầm gia chiếu cố rất nhiều chuyện.” Liên Mạn Nhi lại nói.



Ngay từ lúc Ngũ Lang bắt đầu xây dựng tửu lâu, Liên Mạn Nhi đã cùng Ngũ Lang mơ hồ bàn bạc qua suy nghĩ này, chỉ là bây giờ càng thêm kiên định.



Muốn mở một mặt tiền cửa hiệu lớn ở phủ thành, sau lưng nhất định phải có chỗ dựa vững chắc. Những cửa hiệu san sát nhau trên phố Quảng Tụ có nhà nào là không có chỗ dựa chứ? Đó không phải là một hiện tượng đặc thù nhất thời của một vùng, mà ở bất kì nơi nào đều cần đến loại liên hợp này.



Ở huyện Cẩm Dương nhà nàng có thể tự thân tự lực được, nhưng ở phủ thành thì tình hình lại khác. Nếu chỉ mở một cửa tiệm có mặt tiền nhỏ thì vẫn có thể, nhưng kỳ vọng của Liên Mạn Nhi đối với vịt nướng Liên Ký lớn hơn rất nhiều.



Mà ở phủ thành các nàng đã có mối quan hệ tốt đẹp với Trầm gia, tự nhiên sẽ không buông tha cho Trầm gia, pho tượng Phật lớn này, mà bỏ gần cầu xa đi bái tiểu Bồ Tát khác làm gì.



Mọi người trong nhà đều không phản đối, Lỗ tiên sinh kiến thức rộng rãi, biết đây là cách làm phổ biến của các cửa hàng lớn, tất nhiên cũng gật đầu đồng ý. Có được phương hướng rõ ràng rồi, cả nhà lại bàn bạc một hồi lâu, xác định các phần chi tiết.



Đến buổi chiều, Trầm gia phái hai chiếc xe ngựa tới đón Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, Liên Thủ Tín, Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi, đi đến Trầm phủ.



Trầm trạch ở trung tâm Trầm thành, chính là ở giữa trung tâm khối lập phương của chữ Tĩnh lớn. Trong khối vuông này, từ Nam đến Bắc chia thành hai khu, phía bắc đối diện cửa bắc của Trầm thành, là nha môn Tổng binh. Trầm phủ và nha môn Tổng Binh cách nhau một con phố. Xe ngựa mà Liên Mạn Nhi ngồi đi qua sườn đông của nha môn Tổng Binh, khi đi qua con đường nằm phía trước nha môn, Liên Mạn Nhi lén vén một góc rèm xe lên, đưa mắt nhìn về phía cửa nha môn một cái.



Chỉ nhìn lướt qua mặt bên, không thể nhìn thấy toàn cảnh. Nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua này cũng đủ khắc sâu trong trí nhớ của Liên Mạn Nhi. Đó là một bầu không khí uy phong lẫm liệt mà tiêu điều xơ xác.



Đi qua nha môn Tổng Binh, cuối cùng cũng tới trước Trầm phủ. Trầm phủ là phủ đệ quốc công xây theo hoàng mệnh, môn đình lộng lẫy, diện mạo hiên ngang. Ngày thường, cửa chính của Trầm phủ đóng chặt, xe xoay sang đi vào cửa nách ở sườn đông, dừng lại trước cổng của một tòa nhà có bức tường phù điêu (tường xây làm bình phong ở cổng) màu trắng. Sau đó, đoàn người Liên Mạn Nhi lại đổi sang ngồi kiệu nhỏ, cuối cùng đến một tòa nhà ba tầng lầu thì dừng lại.



“Đây chính là Phượng Hoàng Lâu.” Xuống kiệu, Ngũ Lang nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.