Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 718 : Đoàn tụ

Ngày đăng: 16:56 18/04/20


Edit: Gà



Beta: Nora



Thẳng đến khi đám bụi mù đoàn xe của Trầm gia lưu lại biến mất trong tầm mắt, người đi đưa tiễn mới rối rít lên ngựa, lên xe trở về thành. Liên Mạn Nhi nghĩ dù sao hôm nay cũng không còn việc gì gấp nên bảo phu xe đánh xe sang một bên, đợi cho đám người thưa thớt dần, xe của các nàng mới chậm rãi lăn bánh.



Lỗ tiên sinh đi rồi sau này không biết còn có cơ hội trở lại phủ Liêu Đông không nữa. Mà Ngũ Lang đi chuyến này cũng phải mất tới hai tháng. Mặc dù hai người đó ra đi lần này là vì tiền đồ tươi sáng hơn. Song, ly biệt dù sao cũng là ly biệt, trong lòng ba người khó tránh khỏi trống trải.



Liên Mạn Nhi lại càng thấy mất mát hơn vì thiếu Trầm Cẩn. Khó có được bằng hữu hợp ý nhau như vậy nhưng quen biết còn chưa được bao lâu thì đã mỗi người một phương. Lỗ tiên sinh thì còn có hi vọng trở lại phủ Liêu Đông. Còn Trầm Cẩn đi chuyến này chính là cả đời.



Còn Trầm Lục. Nghĩ đến Trầm Lục, tâm tình Liên Mạn Nhi có chút phức tạp.



“Haiz. . . . . .” Tiểu Thất ở bên cạnh Liên Mạn Nhi thở dài một hơi.



Liên Mạn Nhi rất vui mừng vì có người cắt đứt suy nghĩ của nàng, nàng xoay sang bên cạnh liền thấy Tiểu Thất đang cau lại mày nhỏ, gương mặt bánh bao tràn đầy buồn bã.



“Sao vậy?” Liên Mạn Nhi đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt mập mạp của Tiểu Thất, cười hỏi.



“Lòng đệ thấy khó chịu.” Tiểu Thất xoa xoa chỗ bị Liên Mạn Nhi nhéo, sau đó nhích tới bên cạnh Liên Mạn Nhi: “Ca ca đi rồi, Tiểu Cửu ca cũng đi luôn, phải hơn một tháng mới có thể trở về đó tỷ.”



Tiểu Thất không nỡ xa Ngũ Lang là đương nhiên, đồng thời nó cũng không nỡ xa Trầm Khiêm, người bằng hữu tốt, cũng là người chơi cùng này. Những ngày qua đợi ở phủ thành, Tiểu Thất gần như lúc nào cũng ở cùng một chỗ với Trầm Khiêm, hai người đúng là ý hợp tâm đầu.



“Hơn một tháng cũng không tính là dài. Hơn nữa, bọn họ nhất định sẽ trở lại mà.” Liên Mạn Nhi khuyên giải, an ủi.



“Dạ. Sau này Lỗ tiên sinh không trở lại nữa hả tỷ?” Tiểu Thất ngẩng đầu lên hỏi Liên Mạn Nhi.



Tiểu Thất hẳn đã biết đáp án của vần đề này rồi. Giờ nó hỏi Liên Mạn Nhi như vậy, chẳng qua là trong lòng vẫn mong đợi, hi vọng Liên Mạn Nhi có thể nói ra một đáp án khác.
“… Vị Ngũ tiểu thư kia đúng là tiến cung làm hoàng hậu sao?” Trương thị hỏi.



“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu. “Mấy chiếc hà bao mà chúng ta thêu tỷ ấy khen ngợi rất nhiều.”



“Người ta có vật tốt gì là chưa từng thấy, đây chính là coi trọng tình nghĩa. Nghe mọi người nói thì cô nương này đúng là không tệ.” Lý thị liền nói.



“Đúng thế, phong thái toàn thân kia, vừa nhìn đã biết là quý nhân, là có mệnh làm Hoàng hậu nương nương.” Trương thị liền nói: “Lỗ tiên sinh sau này chắc sẽ ở lại kinh thành không trở lại?”



“Hẳn là như vậy.” Liên Mạn Nhi đáp.



“Vậy ca con đi theo chuyến này, thật sự sẽ được diện kiến hoàng thượng chứ?” Trương thị lại hỏi.



Lý thị, Trương Thải Vân và Liên Chi Nhi đều nhìn Liên Mạn Nhi tỏ vẻ chờ mong.



Hỏi nhiều vấn đề như vậy, đây mới là điều mà bọn họ quan tâm nhất.



“Vâng, nhất định có thể.” Liên Mạn Nhi rất xác định gật đầu, nói.



Nhất thời, mấy người đều tươi cười rạng rỡ.



“Ngũ Lang của chúng ta đã có thể nhìn thấy Chân Long Thiên Tử rồi!” Lý thị và Trương thị cùng cảm khái.



Trương thị và Lý thị đều thấy hạnh phúc



Hạnh phúc thật ra chỉ đơn giản như vậy.