Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 741 : Đấu Không Ngừng
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: phiyenvu
Beta: Nora
“Ý của ta là không thể giữ nàng lại.” Chu thị không hề chú ý đến cái
nhìn của Liên lão gia tử, bà kiên quyết nói. Đùa sao, bà không muốn ở
chung với đứa con dâu thích đánh đấm, hơn nữa, Chu Đại Nữu này ăn nhiều
quá thể.
Chu thị có thể cho phép một người mà bà
xem thường vào làm con dâu. Dù sao, mấy đứa con dâu hiện tại không có
đứa nào vừa mắt bà. Nhưng bà tuyệt đối không để một đứa con dâu mà bà
không thể chèn ép, lại còn có thể đánh bà bất cứ lúc nào vào cửa được.
“Ta không nói phải giữ nàng ta lại, còn
không phải bởi vì khó đuổi nàng đi như vậy sao.” Liên lão gia tử nói,
sau đó lại nhìn Liên Thủ Lễ: “Lão Tam à, lúc nãy con qua nhà lão Tứ hả?”
Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ ngồi song song nhau trên ghế, bởi vì lúc nãy ông ta đi vào, lão gia tử bảo ông ta ngồi chỗ này. Nghe Liên lão gia tử hỏi, ông vội ngẩng đầu lên.
“Dạ, con vừa đi qua nhà lão Tứ.” Liên Thủ Lễ thành thực trả lời.
“Gặp nó rồi, con nói gì với nó? Haiz…
chuyện này cha cũng không muốn để nó biết nhưng bây giờ nháo loạn như
vậy, sợ là không giấu được. Con nói với nó trước một tiếng để nó có thời gian chuẩn bị cũng tốt.” Liên lão gia tử thở dài, lại có chút gấp gáp
hỏi: “Lão Tứ nói gì, khi nào nó qua?”
“Con không gặp đệ ấy.” Liên Thủ Lễ hơi
ngượng ngùng nói: “Diệp Nhi đang ở nhà đệ ấy, con bé nói đệ ấy đã ra
ngoài từ sớm, cũng không biết khi nào trở về.”
“Diệp Nhi đang ở nhà lão Tứ …” Vẻ mặt lão gia tử như đang nghĩ tới điều gì: “Chắc là cả nhà lão Tứ đều biết chuyện này rồi.”
“Lão Tứ đi đâu chứ?” Chu thị dịch chuyển thân thể, oán giận nói: “Lúc cần đến nó thì nó lại không có nhà. Nuôi
đứa con trai này có tác dụng gì?”
“Lão Tứ không có nhà, vợ lão Tứ chắc
phải ở nhà chứ. Nương của nàng ta không phải còn đang ở đó sao, nàng ta
không thể ra ngoài được. Ngươi không biết bảo nàng phái người đi gọi lão Tứ sao? Bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta cũng không thèm qua
đây hỏi thăm một tiếng, nàng ta không phải hiền lành, hiếu thuận ư. Hiền lành, hiếu thuận cái rắm!”
Gần đây, trong lòng có một cảm giác
tương đối lạ lùng, chỉ cần ở nhà cũ, trước mặt con cháu, nhắc đến cả nhà Liên Thủ Tín, Chu thị sẽ biểu hiện vô cùng khoa trương, khẩu khí nói
kiếp người…” Liên Thủ Lễ ôm đầu, trượt từ trên ghế xuống quỳ dưới đất,
khổ sở như muốn chui vào khe đất.
Liên lão gia tử rốt cuộc từ trong suy nghĩ của ông tỉnh lại, liền nhìn thấy tình hình như vậy.
“Kế Tổ, mau, mau đỡ Tam thúc của cháu dậy.” Liên lão gia tử vội nói với Liên Kế Tổ, quay đầu trừng mắt Chu thị.
“Bà nói chuyện kiểu gì vậy, sao có thể
nói những lời như vậy với lão Tam, bà như vậy có chút nào giống mẹ người ta không?” Liên lão gia tử oán giận nói.
“Ta làm sao á… ta đẻ ra nó, ta hốt phân, đổ nước tiểu cho nó lớn lên, ta nói vài câu không được sao?” Chu thị
ngang ngạnh, không hề thấy mình quá đáng.
Hiện nay, trên dưới Liên gia, người bà
còn có thể mắng, hơn nữa chấp nhận sự mắng chửi của bà, không hề cãi lại chỉ có Liên Thủ Lễ. Bà đã rất lâu không được mắng thoải mái như vậy
rồi.
“Lúc nào rồi mà còn không biết nặng nhẹ, còn ngại không đủ loạn sao, hay là ta để Chu Đại Nữu lại, cho bà giải
buồn!” Liên lão gia tử thấy Chu thị cơ bản không biết phân biệt tình
huống, nhất thời tức giận, muốn dạy dỗ Chu thị nên gằng giọng nói.
Chu thị thấy Liên lão gia tử phát hỏa,
còn đem Chu Đại Nữu ra dọa bà, trong lòng có hơi chột dạ, bà thật sự rất sợ Chu Đại Nữu kia.
“Bà còn ngại không đủ loạn sao.” Liên
lão gia tử thấy Chu thị không cãi tiếp nên giọng cũng hòa hoãn bớt.
Những lúc quan trọng như thế này, người một nhà nên đoàn kết mới phải.
“Lão Tam à, con cũng biết nương con, cái miệng không tha người, bà không có ý xấu đâu.” Liên lão gia tử nhẹ
giọng an ủi Liên Thủ Lễ: “Ta và nương con già rồi, con là đứa sống có
tình nghĩa, nên bao dung với nương con một chút, đừng chấp bà. Bà mắng
con, con cứ nghe tai này ra tai kia là được, còn có cách gì chứ, tính
tình nương con xưa nay chính là như vậy. Đến ta còn bị bà mắng, ta cũng
chỉ xem như không nghe.”
Áp chế Chu thị xong, lại an ủi Liên Thủ Lễ, Liên lão gia tử mới nói đến chuyện chính.
“Chuyện này không thể để lâu, để càng
lâu càng phiền phức. Chúng ta không tự giải quyết được. Chuyện này, phải mời người đến giải quyết thôi.”