Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 743 : Minh Tu Sạn Đạo
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: Mèo
Beta: Nora
Liên Mạn Nhi mời Ngô Vương thị ngồi xuống. Người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ thương lượng tỉ mỉ.
Không thể không nói, Ngô Ngọc Quý không
hổ là người làm việc lão luyện, ông ta nghe Liên Thủ Lễ nói đúng lúc này Liên Thủ Tín không ở nhà, trong lòng liền biết chuyện gì xảy ra. Cũng
vì có quan hệ đặc biệt với Liên gia nên ông không nói gì mà bảo Ngô
Vương thị mượn danh nghĩa sang đây thăm hỏi để truyền đạt lại cho nhà
Liên Thủ Tín. Trong lúc thế này, đương nhiên chính ông ta và Ngô Gia
Hưng không tiện đi đi lại lại với nhà Liên Thủ Tín.
Mọi người trong nhà Ngô gia đều biết rõ
sự tình ở Liên gia, bọn họ thân cận với gia đình Liên Thủ Tín hơn, gặp
chuyện dĩ nhiên muốn đứng cùng một phe với bên này.
“Cha Gia Hưng hỏi bên kia tính mời những người nào, hỏi ra mới biết thế nhưng toàn là người thông minh khéo léo. Tam đương gia nhà các ngươi nói như vậy, đoán chừng trong lòng mọi
người cũng hiểu chuyện quan trọng thế nào. Lão gia tử bên kia cũng hiểu
rõ như thế. Chờ xem, một hồi các ngươi sẽ thấy có người đến.” Ngô Vương
thị chớp chớp mắt cười, nói.
Quả thật lời Ngô Vương thị nói không
sai, ở cách xa có lẽ còn có thể hiểu lầm, nhưng chung quanh mười dặm tám thôn quanh đây đều biết rõ ràng sự tình Liên gia. Nhất là những người
tinh anh có tư cách, có năng lực làm người hoà giải như bọn họ.
Bình thường một nhà Liên Mạn Nhi đều đối đãi với mọi người rất rộng lượng, tạo được ân tình với hàng xóm láng
giềng, đối với nhà cũ bên kia lại càng hết lòng quan tâm giúp đỡ, làm
cho tiếng lành đồn xa. Hơn nữa, một nhà các nàng ở nơi đây phô trương
danh vọng và khí thế lớn như vậy, gặp phải loại sự tình này, đương nhiên những người đó muốn xem nhà Liên Mạn Nhi có thái độ gì. Dĩ nhiên, những người đó đâu dễ bị lừa gạt bằng mấy câu nói đơn giản, phần lớn khả năng là họ sẽ xem chừng tình hình thế nào hoặc là tới cửa hỏi thăm chút ít
tin tức. Có thể mượn chuyện lần này tạo quan hệ gần hơn với một nhà Liên Mạn Nhi cớ sao lại không làm.
Thật ra thì Liên Thủ Tín lựa chọn đúng
lúc này không ở nhà, ông không lộ diện ở nhà cũ, cũng không phái người
đi qua đó, xem như đã nói rõ một vài vấn đề rồi.
“Nhờ có thím nhắc nhở ” Liên Mạn Nhi cũng cười nói: “Chuyện này phải an bài sớm một chút.”
Người một nhà thương lượng một phen. Sau đó kêu quản sự Hàn Trung và vợ Hàn Trung tới, như thế… như vậy… như
vậy… như thế… mà phân phó một hồi, để lát nữa hai người ở tiền viện chịu trách nhiệm chiêu đãi những khách nhân có thể sẽ tới thăm.
“Những ngày qua làm chúng cháu buồn hết
sức.” An bài chuyện tình chiêu đãi xong xuôi, Liên Mạn Nhi hướng Ngô
Vương thị nói: “Thím, những chuyện này cháu không cần nói có lẽ thím
cũng biết. Nhà chúng cháu làm thế này coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Bình thường nhìn ông nội cháu rất hiểu biết, đến khi gặp phải
sự tình thì không cần biết chuyện gì xảy ra, căn bản ông không chịu nghe nhà cháu khuyên giải một câu.”
“Cả nhà sống với nhau không phải cầu
“Cha, vậy cha mời những người kia…” Liên Thủ Lễ ấp úng hỏi.
Liên lão gia tử thở dài một tiếng rồi cũng không trả lời.
Ông đi gặp gỡ, cơ bản cũng giống như
Liên Thủ Lễ, chẳng qua là thái độ hơi có chút phân biệt. Những người đó
đối với ông thật sự cao đón cao đưa, kính trọng, nhiệt tình vô cùng.
Nhưng vậy thì có ích lợi gì chứ, cho tới bây giờ cũng không thấy một người nào đến!
Liên lão gia tử đứng ở cửa sốt ruột
không thôi. Chu thị ở ngoài phòng cũng đang tức giận. Đã nói để cho
Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới giúp đỡ làm việc, nhưng hiện tại bà đã
làm gần xong, vậy mà hai mẹ con kia đến bóng dáng cũng không thấy đâu.
Dĩ nhiên, nhà cũ cũng không phải chỉ có
bà và Tưởng thị là hai nữ nhân, nhưng làm thức ăn chiêu đãi khách nhân,
bà không dám để cho Hà thị động tay, Liên Đóa Nhi bà cũng không tin
được, Liên Nha Nhi ngược lại cũng có thể làm, nhưng bị mấy người nhà
Liên Thủ Nghĩa cấm, bà kêu làm sao Liên Nha Nhi cũng không dám tới đây.
Còn để một bà lão sắp xuống mồ này chống chịu với trời đông giá rét đông cứng cả hai hàm tự tay đi làm! Sắc mặt
Chu thị âm trầm, rất muốn hướng về phía Liên Thủ Lễ nổi giận. Nhưng mà
cuối cùng bà cũng nhịn được.
Chu thị rất tùy hứng, rất tự cao, nhưng
bà cũng có ánh mắt, bà biết tình huống trước mắt không ổn. Hơn nữa giờ
phút này Liên lão gia tử dường như ăn phải thuốc súng, tuyệt đối sẽ
không giống như bình thường mà nhẫn nhịn bà như vậy.
Cho nên, bà chỉ có thể nhẫn.
Liên lão gia tử và Chu thị đều ở trạng
thái khẩn trương nóng nảy làm cho nhà cũ như bị mây mù giăng kín. Mấy
người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Lễ và Tưởng thị đều cảm thấy
nặng nề khó thở.
Lại đợi một hồi, rốt cuộc Liên Thủ Nhân
không chịu được mà cẩn thận quan tâm hỏi Liên lão gia tử: “Cha, sao mấy
người này còn chưa đến. Một hai người có việc không tới cũng được, nhưng tất cả mọi người đều không… “.
“Ta… Hồ đồ rồi, không còn dùng được nữa
rồi. Người ta đều không tới!” Ánh mắt Liên lão gia tử trống rỗng mà lẩm
bẩm, sống lưng thẳng tắp tựa hồ thoáng cái đã còng xuống.