Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 788 : Thiên Vị

Ngày đăng: 16:58 18/04/20


Liên Thủ Tín muốn lão gia tử suy nghĩ cho kỹ. Nếu lần này cho Tứ Lang đi

làm, chắc chắn sẽ được công việc ổn định, từ nay Tứ Lang sẽ chính thức

trở thành một người làm công ở xã hội này.



Ở niên đại này, địa vị của người làm công thấp hơn người làm ruộng một chút, đặc biệt là những người làm công cho các cửa hàng.



Nhưng, khi người ta muốn đi làm công, thông thường là do điều kiện trong nhà

quá khó khăn, vì để tồn tại, cũng không thể quá kén chọn. Dù sao, làm

công cho người ta cũng là dùng sức lao động của mình để đổi lấy bát cơm, chỉ là Liên lão gia tử đối với chuyện này vô cùng kén chọn. Cho nên,

Liên Thủ Tín mới đặc biệt hỏi rõ ràng.



“Hiện nay… cũng…” Liên lão gia tử trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói, nhưng ông chỉ nói phân nửa,

tựa như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại quay sang hỏi Tứ Lang: “Tứ

Lang à, cháu có đồng ý không?”



“Cháu đồng ý, đương nhiên là đồng ý.” Tứ Lang gật đầu liên tục nói.



“Vậy…ai ~… không còn gì để nói nữa. Lão Tứ à, chuyện này làm phiền con vậy…” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín.



“Ra ngoài làm công không giống như ở nhà.” Ngũ Lang đột nhiên nói.



Câu nói của Ngũ Lang hơi đột ngột, cắt ngang lời Liên lão gia tử. Liên Mạn

Nhi không khỏi nhìn Ngũ Lang một cái, hai huynh muội trao đổi ánh mắt,

Liên Mạn Nhi hiểu rõ, Ngũ Lang không thích những lời tiếp theo của Liên

lão gia tử. Bởi vì hắn biết, tiếp theo Liên lão gia tử sẽ nói những lời

đường đường chính chính, những lời nói tốt đẹp.



Mà những lời tốt đẹp như vậy, bọn họ nghe mà thấy phiền trong lòng.



“Ra ngoài làm việc phải như thế nào, chắc cha cũng hiểu, con tìm việc cho

Nhị Lang và La Tiểu Ưng là do chúng nó đến nhờ con, nói nhất định phải

đi làm. Bên này nếu đã mở miệng, có ý định này, thì cứ đi thử xem.” Liên Thủ Tín nói.



“Cha, hôm đó con nghe Tưởng chưởng quỹ nói ở huyện

thành có cửa hàng giấy cuộn Đặng Ký muốn tuyển người, chúng ta nhờ Tưởng chưởng quỹ nói giúp chắc sẽ được.” Ngũ Lang nói.



Công việc ở cửa hàng Đặng ký này là việc mà nhà Liên Mạn Nhi định tìm cho La Tiểu Ưng,

bây giờ để lại cho Tứ lang Làm cũng thích hợp.



Sao lại cho La
“Mệt lắm à.” Trương thị nhìn sắc mặt bọn họ lúc vào nhà thì cũng đoán được

chuyện bên nhà cũ không vui vẻ gì, bà cũng không vội hỏi, chỉ đưa cho

bọn trẻ nước sơn tra, cho Liên Thủ Tín trà củ cải.



“Nhuận khí đi.” Trương thị đưa trà tận tay cho Liên Thủ Tín, giải thích.



Liên Thủ Tín nhận lấy, cúi đầu nhìn hồi lâu, sau đó uống cạn một hơi.



Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ngồi dính vào nhau uống nước sơn tra, đây là thứ

nước mà mùa đông bọn họ thích uống nhất. Ngũ Lang ở bên cạnh chỉ uống

nửa bát, sai tiểu nha đầu đổi cho hắn trà Long Tĩnh. Tiểu Thất uống hết

bát của hắn, lại lấy nửa bát của Ngũ Lang uống cạn luôn.



“Cha,

cha đừng mất hứng, chúng ta không phải đã đoán trước rồi sao?” Liên Mạn

Nhi chậm rãi uống nước lại thấy Liên Thủ Tín vẫn chau mày, liền khuyên

một câu.



“Lão gia tử không phải là người không hiểu biết, ông nói những lời đó, một chút cũng không hề nghĩ cho ta.” Liên Thủ Tín thở dài một tiếng.



Trước đây, Liên Thủ Tín đối với lời nói của Liên lão

gia tử cũng không hoàn toàn tán đồng hay vừa ý. Nhưng dù Liên Thủ Tín có ngầm bất mãn cũng không hề biểu hiện ở trước mặt vợ con, mà nay không

ai nhắc đến, ông lại tự mình nói ra một câu như vậy, có thể nói hôm nay

ông đã bị tổn thương, bị chọc giận.



“Đây cũng không phải là chuyện hôm nay mới biết.” Trương thị cũng thở dài theo.



Dù đã biết trước Liên Thủ Tín sẽ đau lòng, sẽ tức giận, chỉ có thể nói là

bởi vì Liên Thủ Tín còn để ý. Cha con với nhau làm sao có thể không để ý chứ, có hy vọng mới có thất vọng, có yêu, có tình cảm mới có đau khổ.



“Lão gia tử lại có yêu cầu gì à?” Trương thị hỏi.



Bọn Liên Mạn Nhi còn chưa mở miệng, Tiểu Thất đã cướp lời nói.



“Thật là …” Trương thị cũng không còn lời nào để nói.



“Hai yêu cầu trước cơ bản là chuyện không thể được. Ta giận là bởi vì lão

gia tử không nên nói những lời đó.” Liên Thủ Tín nói: “Ông muốn đẩy ta vào hố lửa, đẩy chúng ta vào hố lửa, muốn để người ta quằn xéo sau lưng chúng ta!”