Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 79 : Bánh bao tỉnh ngộ

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Sakurahương

Beta: Sakura

“ Theo học cái gì?” Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái hỏi Liên Diệp Nhi.



“ Muội nghĩ học Mạn Nhi tỷ, không chịu bị chèn ép nữa, cũng không để

mẹ bị khinh bỉ.” Liên Diệp Nhi mặt đỏ lên, ngập ngừng hồi lâu mới lấy

hết dũng khí ra nói.



Không nghĩ tới Liên Diệp Nhi làm người lặng lẽ nhưng trong lòng lại

có chí khí. Đây chính là một cái bánh bao đã tỉnh ngộ, Liên Mạn Nhi cảm

khái vỗ vỗ bả vai của Liên Diệp Nhi. Chỉ cần có thể nghĩ như vậy, chính

là một bước tiến dài.



Liên Mạn Nhi đang nhìn không được Triệu thị và Liên Diệp Nhi bị Chu

thị chèn ép, còn chưa nghĩ ra làm thế nào giúp các nàng, hiện tại Liên

Diệp Nhi nhắc tới với nàng trước, trong lòng nàng thật cao hứng.



“ Diệp Nhi, muội có thể nghĩ như vậy thì sẽ không bị chèn ép.” Liên Mạn Nhi nói.



“ Có thật không, Mạn Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi vui mừng đỏ mặt.



“ Dĩ nhiên.”



“ Vậy Mạn Nhi tỷ, muội nên làm gì?” Liên Diệp Nhi hỏi Liên Mạn Nhi.



“ Diệp Nhi, muội có phải hay không cảm giác mình không bằng người?” Liên Mạn Nhi hỏi ngược lại Liên Diệp Nhi.



“ Muội, nếu muội là con trai thì tốt rồi.” Liên Diệp Nhi cúi đầu, nhỏ giọng nói.



Triệu thị sỡ dĩ không thẳng nổi thắt lưng, cũng là bởi vì những năm

này không thể sinh một đứa con trai. Ở kiếp trước của nàng, còn có rất

nhiều cô bé có tư tưởng trọng nam khinh nữ, huống chi là bây giờ. Liên

Diệp Nhi hẳn là cảm thấy như vậy nên mới áy náy thật sâu. Cảm giác áy

náy còn nhẹ, chính xác mà nói hẳn là cảm giác mang tội.



Đáng thương và thật đáng buồn, nhưng đây cũng không phải là lỗi của Liên Diệp Nhi.



“ Diệp Nhi, muội nhất định phải tin tưởng, muội so với người khác một chút cũng không sai.” Liên Mạn Nhi trịnh trọng nói với Liên Diệp Nhi.



“ Mạn Nhi tỷ…” Có lẽ là lần đầu tiên được nghe nói như vậy, hơn nữa

người nói chuyện lại là người trong nội tâm nàng bội phục nhất. Liên

Diệp Nhi xúc động tương đối lớn.



“ Chỉ cần muội có chí khí, chịu cố gắng, muội có thể so với con trai còn mạnh hơn.”


Còn có chuyện hôm nay. Mặc dù Liên Đóa Nhi lấy nước nóng làm phỏng

Liên Hoa Nhi nhưng lúc ấy nàng ở bên cạnh. Cổ thị và Liên Hoa Nhi hiện

tại một lòng muốn trị lành vết thương còn không có để ý tới. Chờ chuyện

này qua đi nếu như Liên Hoa Nhi trên đùi vẫn mang sẹo thì sao lại không

oán giận nàng a.



Tưởng thị khổ nói không ra lời vì vậy khóc cực kỳ thương tâm.



“ Không thấy Đóa Nhi, kinh động nhiều người như vậy bà nội đối với con cũng không có sắc mặt tốt.” Tưởng thị khóc ròng nói.



“ Đứa trẻ ngoan, bà nội con là tính tình như vậy, qua mấy ngày là tốt rồi.” Trương thị an ủi Tưởng thị



“ Đại tẩu, chuyện không thấy Liên Đóa Nhi tẩu đã nói cho Đại thẩm

rồi. Tẩu thật lòng lo lắng cho Đóa Nhi, chúng ta đều thấy.” Liên Mạn Nhi liền nói. Tưởng thị là một người khôn khéo, bất quá lúc đối đãi một nhà của nàng, còn có nhưng phương diện khác ở Liên gia Tưởng thị cũng chưa

từng biểu lộ ra không tốt. Hơn nữa lúc Trương thị nguy cấp, Tưởng thị

từng cầm miếng nhân sâm tới đây, Liên Mạn Nhi đối với Tưởng thị vẫn có

chút hảo cảm, nguyện ý lúc này còn phần nhân tình này.



“ Chuyện này không thể trách đại tẩu, trong nhà nếu có ai nói gì đại

tẩu, cha và mẹ muội nhất định sẽ giúp đại tẩu nói chuyện.” Liên Mạn Nhi

nói.



Trương thị cũng lập tức ý thức chuyện này, Tưởng thị tới đây chính là vì chuyện này nên cũng vội vàng gật đầu.



“ Nguyệt Nga, con là đứa trẻ ngoan. Con yên tâm, chúng ta cái khác không làm được, một hai câu chẳng lẽ không nói được sao?”



Tưởng thị đêm khuya tới đây, không chỉ là muốn nói hết mà chính là

muốn Trương thị và Liên Thủ Tín tại thời điểm cần thiết thay nàng nói

hai ba câu. Hiện tại Trương thị thống khoái mà hứa hẹn, lòng của nàng

cũng nhẹ nhàng chút. Đồng thời theo cảm giác của nàng mấy phòng nhân

khẩu ở Liên gia, chỉ có tứ phòng là thông tình đạt lý nhất,tốt ở chung.



Tưởng thị lại cùng Trương thị nói thêm một lát, nhìn đến đêm đã khuya nên trở về chính phòng.



Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi dậy thật sớm, ăn cơm đem đậu phộng đã ướp

sẵn bỏ vào nồi sắt lớn nấu. Chờ đậu phộng chín,đem đậu phộng bỏ ra

ngoài, vắt nước ra cho khô cất vào hai giỏ xách. Đậu phộng như vậy, nước vẫn còn bởi vì không có cái hộp sấy khô nên chỉ có thể phơi nắng.



Liên Mạn Nhi đem cái thang gác lên mái hiên cùng Tiểu Thất đem rổ lên. Tiểu Thất một tay che nắng, nhìn mọi nơi một vòng.



“ Nhị tỷ, tỷ nhìn, xe ngựa…”