Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 796 : Tâm Nguyện
Ngày đăng: 16:58 18/04/20
Nhìn mấy người Liên Thủ Nhân quỳ xuống, Chu thị chưa nói năng gì, Liên lão gia tử đã lộ ra vẻ sốt ruột.
“Không phải ta đang rất khỏe sao, không có chuyện gì cả. Có tuổi rồi, không thể được như lúc còn trẻ nữa… Có gì thì từ từ nói, tất cả đứng lên, tất cả đứng lên.” Liên lão gia tử không cách nào biện giải cho đám người Liên Thủ Nhân, chỉ có thể không ngừng cường điệu rằng lão rất tốt, lão không có chuyện gì cả.
Liên lão gia tử bảo tất cả đứng lên nói chuyện, nhưng mấy người Liên Thủ Nhân ai cũng không dám.
Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, bọn họ cũng không thể không nhìn thẳng vào sự thật rằng, quyền đưa ra tiếng nói đã không còn nằm trong tay Liên lão gia tử hay Chu thị nữa, mà nằm trong tay mấy người nhà Liên Thủ Tín.
Việc chuyển dời quyền lực này không phải bởi vì Liên Thủ Tín bây giờ đã làm quan, Ngũ Lang thi đậu tú tài, cả nhà đều phất lên, mà bởi vì những việc người ta phải làm và nên làm, người ta đều làm được hết, khiến người khác không thể bắt bẻ. Hơn nữa, có rất nhiều chuyện vốn là trách nhiệm của bọn họ, nhà Liên Thủ Tín cũng thay họ gánh vác.
Có được bản lĩnh như vậy, lại còn nguyện ý gánh vác nhiều trách nhiệm trên vai như vậy, tương đương với việc có càng nhiều tiếng nói hơn.
Mà nhà cũ bên này, mấy người Liên Thủ Nhân lại hoàn toàn tương phản. Bọn họ luôn ỷ lại, trốn tránh trách nhiệm. Bọn họ không chịu gánh vác trách nhiệm mà vốn dĩ họ phải gánh, nơi nơi bị người chỉ trích, lưng không thẳng lên được, tất nhiên là không thể có tiếng nói.
Về phần Liên lão gia tử và Chu thị, bọn họ có bối phận (vai vế), đáng lẽ lời nói phải có trọng lượng. Nhưng mà bọn họ bất công, làm rất nhiều chuyện đuối lý, hiện giờ nhà Liên Thủ Tín thật sự đến tính toán, bọn họ vì vậy không thể thẳng lưng, khí thế cũng không thể lớn được.
Liên lão gia tử nhìn tình hình trước mắt liền hiểu lời nói của lão hôm nay sẽ không còn tác dụng. Bởi vì thân thể lão, mấy người Liên Thủ Tín, Ngũ Lang muốn chất vấn, phát giận đối với mấy người Liên Thủ Nhân, lão trừ bỏ cứng rắn bênh vực ra, cũng chẳng còn cách nào khác.
“Nếu bọn họ làm đúng, đường đường chính chính, nhà cháu có thể nói gì chứ? Mấy lời này của cháu là thay mặt cha mẹ, thay mặt cả nhà cháu nói.” Ngũ Lang lại nói.
“Đúng là đạo lý này.” Bà nội Nhị Nha và Lý lang trung đều gật đầu.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang lại đề xuất, muốn đón Liên lão gia tử và Chu thị về nhà bọn họ.
“Để ông bà nội ở lại chỗ này, bọn cháu thật sự không yên lòng. Cha cháu đêm qua mới nghe phong thanh thôi, vì lo cho ông bà mà cả đêm không thể ngủ ngon.” Liên Mạn Nhi tiếp lời.
Liên lão gia tử và Chu thị lại nhất định không chịu.
“Đời này, tao sẽ không đi đâu cả, tao cứ chết già ở đây, trên cái đầu giường đặt gần lò sưởi này. Chúng mày có nhà cao cửa rộng, núi vàng núi bạc, tao cũng không đi.” Chu thị nói.
“… ai ~, ta cũng chẳng sợ người đời chê cười. Ta biết nhà các cháu rất tốt, ta đến đấy chắc chắn sẽ được hưởng phúc. Nhưng ta vẫn muốn ở lại nơi này, cái nhà cũ này là do đích thân ta mua. Ta đã ở cả đời rồi, không muốn chuyển đến nơi khác. Hơn nữa, ta cũng không yên lòng…” Liên lão gia tử nói đến đây, quét mắt nhìn Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ một cái. Liên lão gia tử luyến tiếc nhà cũ, hơn thế nữa là không yên lòng Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ. “Lão Tứ à, ta không chỉ có một đứa con trai là con. Ta cũng giống nương con, có chết, cũng phải chết trên cái giường gạch này…”
“Lão Tứ, trong số mấy huynh đệ các con, chỉ nhà con là có tiền đồ nhất, cũng là hiếu thuận nhất. Chuyện này, ta và nương con đều biết rõ. Ở lại nhà cũ là tâm nguyện của ta.” Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không nói gì, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ vẫn đang quỳ trên mặt đất, không thể làm gì khác hơn nói tiếp: “… Là tâm nguyện cuối cùng của ta.”