Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 822 : Khác thường

Ngày đăng: 16:58 18/04/20


Tưởng thị mới từ nhà cũ tới, đem cho nhà Liên Mạn Nhi một bát sủi cảo lớn.



Nghe Tiểu Hỉ bẩm báo, cả nhà liền ngây ra, biểu hiện trên mặt mọi người giống nhau như đúc. Bọn họ không dám tin Tiểu Hỉ nói thật, Liên Thủ Tín còn hỏi lại Tiểu Hỉ một lần. Tiểu Hỉ khẳng định lại với ông Tưởng thị bưng một bát sủi cảo sang.



Điều này làm sao có thể chứ, một lúc lâu sau cả nhà mới phục hồi tinh thần lại. Đừng nói trước khi ở riêng nhà nàng được Liên lão gia tử và Chu thị đãi ngộ như thế nào, chỉ nói đến sau này ra riêng rồi, nếu trong nhà có gì ăn ngon, các nàng sẽ tặng một phần cho Liên lão gia tử và Chu thị trước khi ăn. Sau đó lại cung cấp nuôi dưỡng chu đáo.



Tuy là tình cảm cha mẹ và con cái nhưng cũng xem trọng có đi có lại. Con cái hiếu thuận, cha mẹ cũng sẽ từ ái. Không cần biết đồ vật giá cả ra sao mà là xem trọng tấm lòng.



Nhưng sau khi ở riêng, dù bên nhà cũ ăn cái gì cũng chưa bao giờ đem cho bọn họ một ít. Có thể nói, sau khi ở riêng bọn trẻ chưa từng ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước của ông bà nội.



Bây giờ đột nhiên tặng một bát sủi cảo, điều này sao có thể không khiến người khác giật mình chứ.



“Người còn đang ở đây chứ?” Liên Mạn Nhi hoàn hồn đầu tiên, liền hỏi Tiểu Hỉ.



“Đã đi rồi ạ, đưa sủi cảo xong là đi luôn, nói rằng bên nhà cũ chuẩn bị ăn cơm, còn có khách nên phải về giúp đỡ.” Tiểu Hỉ vội trả lời: “… Nói rằng sủi cảo là do lão gia tử, lão thái thái sai nàng đem sang, là vỉ hấp đầu tiên mới ra lò đấy ạ, muốn chủ nhân được ăn lúc còn nóng.”



“Sao lại tặng sủi cảo cho chúng ta chứ?” Trương thị tự hỏi, tất nhiên bà vẫn chưa tỉnh lại. Bà thậm chí còn quay đầu nhìn ra bên ngoài xem hôm nay có phải mặt trời lặn đằng đông không.



“Mang sủi cảo lên đây đi.” Liên Thủ Tín thấy Tiểu Hỉ đứng đó liền bảo một tiếng.



Tiểu Hỉ vội dạ rồi đi ra ngoài, lát sau liền bưng một bát sủi cảo lớn về. Tiểu Hỉ đặt bát lên bàn cơm rồi lui xuống.



Một bát sủi cảo đầy vung, sủi cảo dùng bột mì trắng gói vô cùng khéo léo. Chu thị và Tưởng thị đều là người giỏi nấu ăn, nhất là làm những món bằng bột mì. Sủi cảo được đựng trong một bát sứ lớn, sạch sẽ, không chút sứt mẻ.



Trương thị nhìn một lúc liền vươn tay chuyển bát sủi cảo về phía Liên Thủ Tín, đặt xuống cạnh tay Liên Thủ Tín.



“Ăn đi.” Trương thị ậm ờ nói một câu.



Mọi người đều cầm đũa ăn cơm nhưng không ai gắp sủi cảo kia. Trên bàn cơm hôm nay có một đĩa ngó sen xào và một bát chân giò hun khói hầm cà. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cố ý ăn vô cùng ngon miệng, vừa ăn vừa khoa trương khen ngợi tay nghề nấu ăn của Trương thị lại tăng lên một bậc rồi.




“Ai đem sang cho nhà muội vậy?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.



“Là Lục Lang đưa tới.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Có đưa cho nhà tỷ không?”



“Có, là đại tẩu đem tới.” Liên Mạn Nhi nói: “Muội có ăn không, mùi vị ra sao?”



“Có nếm qua hai cái, cũng được. Một cái bát nhỏ như vậy cũng chỉ được khoảng mười mấy cái. Trời lạnh như vậy, đem tới nơi đã nguội rồi. Muội và mẹ mỗi người nếm một cái, phần còn lại đều để cha muội ăn.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Mạn Nhi tỷ, tỷ không biết đâu, muội và mẹ còn tưởng là mặt trời lặn đằng đông chứ, không thể tin nổi bên đó sẽ đưa sủi cảo cho nhà muội!”



Giọng Liên Diệp Nhi có chút cường điệu, mọi người trong phòng đều bật cười.



“Bọn tỷ cũng giống nhà muội, qua nửa ngày vẫn chưa tin được.” Liên Mạn Nhi cười nói.



“Đúng rồi, hôm nay nhà cũ làm sủi cảo là do có khách tới, các ngươi đã biết chưa?” Triệu thị nói với Trương thị.



“Đã biết rồi, lúc trưa cha bọn nhỏ tới nhà cũ có gặp.” Trương thị liền nói: “Từ lúc ta gả tới đây đã không thấy qua lại với nhà dì ba này nữa, cũng chưa từng nghe ai nhắc tới. Tam bá nương bọn nhỏ, ngươi gả tới đây trước ta, ngươi có biết không? Đã từng ra mắt bọn họ chưa?”



“Ta từng gặp một lần, bọn họ tới thăm hỏi vào dịp năm mới.” Triệu thị liền nói, nhìn nét mặt và giọng nói của bà cũng hiểu được đó không phải kí ức vui vẻ gì.



“À, vì sao sau đó lại dọn đi? Trương thị thuận miệng hỏi.



“Ta cũng không biết.” Triệu thị lắc đầu.



“Tam bá nương, bá nương từng gặp bà nội ba rồi, có phải tính tình của bà giống hệt bà nội không?” Liên Mạn Nhi hỏi Triệu thị.



“Giống hệt, thậm chí còn lợi hại hơn cả bà nội cháu.” Triệu thị lập tức gật đầu.



“Mạn Nhi tỷ, để muội nói với tỷ một chuyện.” đột nhiên Liên Diệp Nhi nói.