Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 83 : Thiếu niên trầm gia hư hỏng
Ngày đăng: 16:45 18/04/20
Edit: Rabitdễthương
Beta: Sakura
Liên Mạn Nhi nghe thấy một giọng vịt đực nói như vậy, trong lòng càng thêm sốt ruột, nhanh chóng chen vào đám người.
Liên Chi Nhi đang chặt chẽ che chở rổ đậu phộng trong ngực, Tiểu Thất thì bị một nam tử lưng còng mặc y phục bông vải có hoa văn xách cổ áo,
gót chân cơ hồ cách mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng,
Ngũ Lang kéo người gù kia ra cứu tiểu Thất.
“Ngươi thả đệ đệ của ta ra.” Lông mày Ngũ Lang cơ hồ dựng thẳng lên.
Hắn mặc dù mới mười hai tuổi, dáng người cũng không cường tráng, nhưng
từ nhỏ làm việc nhà nông, sức lực vẫn là có. Nam tử kia bị hắn kéo, phải thả Tiểu Thất.
“Tiểu Thất, đệ đến bên cạnh tỷ đi.” Ngũ Lang một bên cùng nam tử lưng còng đánh nhau, một bên hướng Tiểu Thất nói. Hắn tuy rằng so với Liên
Chi Nhi nhỏ hơn, nhưng lại tự nhận trong nhà ngoại trừ Liên Thủ Tín ra,
là nam nhân lớn nhất. Hắn không chỉ có trách nhiệm bảo hộ đệ đệ muội
muội, còn phải bảo vệ đại tỷ Liên Chi Nhi.
“Ngươi tên oắt con này, còn rất có lực, xem ta hôm nay đánh không
chết ngươi.” Cái người gù kia bị đánh đau, bỉu môi nói, đúng là người
mới nói chuyện.
“Lão Hạ, giáo huấn một chút là được rồi, Trầm gia ta thế nhưng cũng
là người có thân phận, náo đến gây tai nạn chết người sẽ không tốt.” Lời này nói quái thanh quái khí, rõ ràng là ám chỉ, chính là náo tới tai
nạn chết người cũng không có gì lớn.
Những lời này là do một nam nhân đứng phía sau người gù nói. Nam nhân này nhìn qua bất quá hơn hai mươi tuổi, tướng ngũ đoản, khuôn mặt gian
xảo, tóc đen nháy mặc một bộ y phục màu xanh lá được ủi thẳng, một tay
cầm quạt giấy, ra vẻ tiêu sái mà đong đưa.
“Lục gia, ngài xác nhận là được rồi.” người gù lớn tiếng nói.
Nam tử trẻ tuổi thấy người gù chế trụ Ngũ Lang, thì cười hì hì hướng bên cạnh Liên Chi Nhi ngang nhiên xông qua.
“Tiểu cô nương, hơn mười tuổi rồi hả? Lớn lên cũng không tệ lắm, chỉ
là có chút gầy.” Nam tử trẻ tuổi kéo dài âm điệu, nghiêng đôi mắt dâm tà mà nhìn Liên Chi Nhi. Càng lộ ra hèn mọn bỉ ổi vô cùng.
Liên Chi Nhi nhanh ngậm miệng, vừa tức vừa thẹn lại sốt ruột, nàng
cho tới bây giờ chưa gặp qua người như vậy. Đôi mắt dán chặt trên người
cảm giác vô cùng ghê tởm.
Nam tử trẻ tuổi thấy Liên Chi Nhi cái dạng này, lại càng đắc ý lên.
“Đậu phộng này ngươi ôm chặt như vậy. Là muốn ta sờ ngực ngươi sao?”
Nam tử trẻ tuổi vươn tay ra, hướng trong tay Liên Chi Nhi sờ.
“Vị gia này, vị gia này.” Một lão hán ở sạp hàng bên cạnh cười tới,
ngăn ở trước người nam tử trẻ tuổi, “Ngài đại nhân đại lượng, bọn họ là
trẻ con không hiểu chuyện.”
“Ta nói cô nương a, nghe lời ta, đem tất cả đậu phộng cho vị đại gia
này a.” Lão hán giương tay ngăn người trẻ tuổi kia, lại quay đầu hướng
Liên Chi Nhi nói.
Một rổ đậu phộng này, là các nàng đi đào từng hạt trong đất ra, vất
vất vả vả lại phải phơi nắng rồi còn phải nấu. Bán đi mới một ít, còn
lại hơn sáu cân, có thể bán hơn 100 văn tiền. Hơn 100 văn tiền, có thể
mua thêm không ít đồ đạc trong nhà.
“… Cũng không đếm được có bao nhiêu nhà, hiện tại có người trong tộc ở phủ thành này, tòa nhà nối liền tòa nhà, cơ hồ chiếm toàn bộ tây thành, … Có vài vị nương nương xuất thân từ đó ra, người trong nhà ở bên ngoài làm quan vô số…”
Ông lão nói liên miên cằn nhằn, bất quá Liên Mạn Nhi lại không có nghe lọt.
“Bọn hắn ở phủ thành, đến đây làm gì?”
“Trong huyện vài chỗ đều có thôn trang Trầm gia, nhàn rỗi không có
việc gì, đến xem điều mới lạ, hàng năm bọn hắn vào lúc này đều có người
tới, muốn xem thôn trang thu hoạch. Tiểu Trầm đồn bên kia còn có một cái từ đường của bọn hắn, nghe nói là từ thời điểm lão tổ tông nhà bọn hắn
đã có.” Ông lão thuộc như lòng bàn tay, cũng không biết ông từ đâu biết
được nhiều chuyện như vậy.
“Đây mà là thế gia đại tộc cái gì, sẽ khi dễ mấy đứa trẻ con, mấy văn tiền một cân đồ không chịu trả, còn muốn cướp.” Liên Mạn Nhi cau mày
nói.
“Ta nghe nói, con cháu dòng dõi Trầm gia chân chính mới có thứ bậc,
vừa rồi tên kia là Lục gia, chậc chậc, chuyện đại gia tộc này, không thể nào nói trước được.” một người trung niên ăn mặc thập phần chỉnh tề
khác nói.
Vậy là vừa rồi bọn họ đã đánh vị thiếu gia của nhà quý tộc? Không,
càng thần kỳ chính là, vừa rồi người kia, vậy mà lại là con cháu dòng
dõi chân chính của mấy đời sĩ tộc trâm anh. Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, đã
cảm thấy cái tên gọi là Lục gia ngoại trừ bề ngoài ăn mặc như là kẻ có
tiền, bất luận dung mạo, hay là nhất cử nhất động, hoàn toàn chính là
tên du côn a.
“Nghe danh không bằng gặp mặt a.” Một nam tử bộ dáng thư sinh giận dữ nói.
“Các ngươi a, thừa dịp hiện tại bọn họ chưa tới tìm, tranh thủ thời
gian đi về nhà a, đậu phộng cũng đừng bán nữa, những ngày này đợi ở
trong nhà, cũng đừng ra khỏi cửa. Ta nha, cũng phải thu thập sạp hàng.
Mấy đại gia hỏa kia, cũng không biết các ngươi là người thôn nào.” Ông
lão nói.
Đối mặt quyền quý, những người như bọn họ cũng không thể giúp gì,
nhưng sẽ giúp che dấu hành tung của bọn họ, đây là ý tứ của ông lão này.
“Đúng vậy a, đi nhanh đi. Bọn hắn tìm không thấy người, lại tức giận
cũng không có biện pháp. Ông trời phù hộ a.” Lại một người nói.
Mọi người lần lượt giải tán rời đi.
Trầm gia thật sự có thế lực lớn như vậy, hơn nữa lại dung túng con
cháu bỉ ổi như thế? Cũng không phải là không có khả năng, Liên Mạn Nhi
nghĩ nghĩ, các nàng vừa rồi cũng đem người đánh rồi, như vậy hiện tại
tạm lánh mũi nhọn, là cách làm thông minh nhất. Để cho bọn hắn tìm không thấy người, tức giận.
“Đa tạ đại bá, chúng ta lập tức đi.”
Mấy đứa trẻ con thu thập đậu phộng rơi vãi rơi trên mặt đất cho trong giỏ xách, tựu hướng bên ngoài phiên chợ đi. Từ phiên chợ đi ra, Liên
Mạn Nhi đang đi lên phía trước, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu bị cái gì đó đập nhẹ một cái, nàng vội vàng ngẩng đầu, đã nhìn thấy một cái đầu
trong cửa sổ bên cạnh trà lâu thò ra.
“Ah, ngươi ở đây?”