Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 833 : Trả oán

Ngày đăng: 16:58 18/04/20


“Tiếng ai nghe quen quá vậy?” Trương thị vừa nói vừa vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài.



Liên Mạn Nhi cũng nghe được tiếng huyên náo bên ngoài, nàng cảm thấy tiếng ai đó hơi quen, liền ghé vào cùng Trương thị nhìn ra ngoài.



Xe ngựa dừng ngay ở một ngõ hẻm không lớn lắm, hai bên hẻm đều đứng đầy người. Nhà cửa lớn nhỏ trong con hẻm đang lượn khói bếp lờ, mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp hẻm, đã đến giờ ăn cơm tối.



Mà đám người ở đầu ngõ cùng với tiếng cãi nhau ồn ào rất không thích hợp với sự hài hòa, yên tĩnh trong con hẻm. Trương thị và Liên Mạn Nhi nhìn ra ngoài một hồi. Trong đám người đó có một người nhanh chóng thoát ra ngoài chạy về phía con hẻm khác, mà người phía sau chỉ đuổi theo được mấy bước thì không đuổi nữa. Sau lưng hắn có vài người chạy tới, hướng về phía bóng lưng người chạy thoát chửi mắng.



Trương thị chỉ nhìn một chút liền vội bỏ rèm xuống, bà quay lại nhìn Liên Mạn Nhi.



“Mạn Nhi, con thấy gì không?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi.



“Mẹ, con thấy rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu với Trương thị.



Các nàng đều quen biết người của hai phe tranh chấp. Người chạy thoát là Tứ Lang, hắn đang mặc chiếc áo may từ khúc vải Trương thị cho. Bây giờ đã là mười lăm tháng Giêng, hầu hết các cửa hàng trong huyện thành đã bắt đầu khai trương lại. Tứ Lang làm việc ở cửa hàng giấy cuộn không giống với những cửa hàng khác, dù đang trong tháng Giêng nhưng vẫn có việc làm, vì vậy của hàng giấy sẽ khai trương sớm hơn các cửa hàng khác, cho nên Tứ Lang mới bắt đầu đến huyện thành làm việc trở lại.



Mà đám người ồn ào tranh chấp với Tứ Lang chính là một nhà Liên Lan Nhi. Lúc nãy người chạy theo bắt Tứ Lang là Kim Tỏa, mà mấy người chạy theo sau là La Bảo Tài và Liên Lan Nhi.



“… Đừng thấy hắn thế kia, đó là phường chó đội lốt người, đồ đầu trộm đuôi cướp…” Xe ngựa Liên Mạn Nhi đi được một khoảng khá xa vẫn còn nghe thấy Liên Lan Nhi chửi bới. “Chơi bời, gái gú, cờ bạc… chuyện xấu nào hắn cũng làm, chỉ không làm chuyện tốt thôi… Ta chẳng oan uổng hắn chút nào. Ta chẳng sợ mọi người chê cười chứ… hắn là cháu ta. Hắn là người thế nào không ai biết rõ bằng ta…”



Tiếng chửi rủa của Liên Lan Nhi đến đây thì đột nhiên im bặt. Thì ra Liên Thủ Tín và Ngũ Lang ở trên xe nghe được, phái người đến bảo Liên Lan Nhi im miệng.



Đoàn xe đi vào nhà ở ngõ Liễu Thụ Tĩnh. Tưởng chưởng quỹ cùng mấy người hầu đã sớm chờ đón ở cửa. Đợi đến khi mọi người rửa mặt xong chậm rãi uống trà trong phòng, vẻ mặt hầm hầm giận dữ của Liên Thủ Tín vẫn không đổi.



“… Mắng ác liệt như vậy còn ra thể thống gì nữa, mắng Tứ Lang không ra gì thì nàng ta được chỗ nào tốt chứ…”
Chuyện chọn mua vải, mua bông vải, da dê… Liên Mạn Nhi đã phân phó cho Tưởng chưởng quỹ làm. Ngoài hàng trong kho của Bách Hóa Liên Ký, Tưởng chưởng quỹ còn liên hệ thêm một vài cửa hàng khác mua đủ số Liên Mạn Nhi cần.



“… Sáng mai có thể chuẩn bị xong, xin chủ nhân cứ yên tâm.” Tưởng chưởng quỹ bảo đảm.



Nói xong chuyện chính, Liên Thủ Tín lại hỏi Tưởng chưởng quỹ chuyện khác.



“… Nhị Lang và em vợ hắn ở tiệm xe ngựa làm việc ra sao rồi?” Liên Thủ Tín hỏi chuyện của Nhị Lang và La Tiểu Ưng trước.



“Làm rất tốt ạ.” Tưởng chưởng quỹ nói. Nhị Lang là người thành thật, có sức làm việc lại không lười biếng, dù không biết cách nói chuyện gì mấy nhưng tay chân nhanh nhẹn, chưởng quỹ và khách hàng đều vui lòng. Về phần La Tiểu Ưng so với Nhị lang cũng thường thường thôi.



“Nhìn người cũng lanh lẹ, thanh tú, lúc có tỷ phu hắn thì rất hay nói chuyện, nhưng với người khác lại nói rất ít.” Tưởng chưởng quỹ nói.



Liên Mạn Nhi nhìn Tưởng chưởng quỹ một cái, trong lòng nghĩ ông ta là người khôn khéo, nói những lời này rất có dụng ý.



“Vậy Tứ Lang làm việc ở cửa hàng giấy cuộn thì sao?” Liên Thủ Tín lại hỏi đến Tứ Lang.



“Coi như cũng được” Tưởng chưởng quỹ nói: “ Hắn còn nhỏ, lại là lần đầu đi làm, mới đầu e rằng không quen lắm, từ từ sẽ tốt thôi. Qua năm, thấy hắn làm việc đã dần thành thạo hơn rồi… rất có tiến bộ, hắn nói là muốn sớm học được nghề.”



“Hắn ở đó có nghe lời không, có gây ra phiền phức gì không?” Liên Thủ Tín lại hỏi.



“Không có.” Tưởng chưởng quỹ nói.



“… Mấy tin đồn kia, ngươi đã nghe rồi chứ?” Cuối cùng Liên Thủ Tín hỏi.