Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 838 : Nói dối

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


“Năm trăm tiền đâu ít.” Liên Mạn Nhi nói, với lại, vấn đề chính là với tình hình kinh tế của nhà cũ căn bản không cần mượn số tiền đó để mua rượu hay thức ăn gì.



“Bây giờ vẫn chưa hết tháng giêng, thịt và dầu mừng năm mới của chúng ta đưa, còn của bọn họ tự mua nữa. Theo tính tình của lão thái thái chắc chắn vẫn còn đến bây giờ.” Trương thị nói: “… Năm nay nhà cũ còn ngâm hai phần thịt heo.”



Ý Trương thị là nói hiện nay thức ăn ở nhà cũ đều đầy đủ, không cần mua thêm cái gì, mà cho dù có cần thì nhà cũ vẫn có tiền mua, không cần mượn tiền nhà Liên Thủ Lễ.



“Thì đó.” Triệu thị nói: “Nhưng người ta cứ nhất định phải mượn tiền chúng ta.”



“Vậy Tam bá có cho mượn không?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Lúc đó muội và mẹ không ở nhà. Cha muội nói với họ, nhà muội không có nhiều tiền như vậy, chỉ có một ít thôi nhưng do mẹ muội giữ hết rồi, nói phải thương lượng với mẹ muội đã.” Liên Diệp Nhi nói.



“A.” Liên Mạn Nhi a một tiếng.



Tiền của nhà cũ đều do Chu thị giữ, nhưng nếu có chuyện gì hơi lớn một chút cần phải dùng tiền đều là Liên lão gia tử quyết định. Trên thực tế, Chu thị chỉ là người bảo quản mà thôi. Mà ở nhà Diệp Nhi cũng dùng cách như vậy, tiền do Triệu thị giữ, nhưng sử dụng như thế nào là do Liên Thủ Lễ làm chủ.



Liên Thủ Lễ nói như vậy với vợ chồng Liên Thủ Nghĩa, hiển nhiên là mượn cớ, kéo dài thời gian.



“Vậy tức là không cho mượn rồi, tốt quá.” Liên Mạn Nhi thay Liên Diệp Nhi thở phào nhẹ nhõm.



Nhà Liên Diệp Nhi kiếm tiền không dễ dàng, nếu thật sự cho vợ chồng Liên Thủ Nghĩa mượn, tiền đó chắc chắn sẽ không lấy về được.



“Tốt cái gì chứ.” Liên Diệp Nhi mặt rầu rầu nói: “Lúc nãy muội và mẹ về nhà, cha muội rầu rĩ thở dài nói bên kia đã mở miệng rồi, nếu nhà chúng ta không cho mượn chắc chắn sẽ đắc tội họ.”



Trong lòng Liên Thủ Lễ không muốn cho mượn tiền nhưng nếu không cho mượn sẽ chọc giận đến đám người Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang. Liên Mạn Nhi hiểu rõ tính tình này của Liên Thủ Lễ. Nàng có thể tưởng tượng được bây giờ Liên Thủ Lễ sầu não đến thế nào.



“Cha muội nói, lúc cha nói với cha mẹ Nha Nhi cần phải thương lượng với Triệu thị, cha mẹ Nha Nhi sầm mặt nói những lời rất khó nghe.” Liên Diệp Nhi kể với Liên Mạn Nhi.



Lúc đó, Liên Thủ Nghĩa cười Liên Thủ Lễ sợ vợ, không làm chủ được gia đình. Sau đó lại nói Liên Thủ Lễ không nghĩ tình huynh đệ, không xem trọng chuyện chung thân đại sự của cháu…




Lời của Liên Diệp Nhi là lời của một đứa con nít, Triệu thị không để ý, chỉ nghĩ đến hai trăm tiền kia mà mặt mày sầu khổ.



“Tam ca đưa tiền sang bên đó rồi về chưa?” Liên Thủ Tín suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ, nếu như lão gia tử biết chuyện thì chút tiền này vẫn còn cơ hội lấy lại. Có lẽ, lão gia tử sẽ không nhận tiền mà bảo tam ca cầm về.”



Ý của Liên Thủ Tín là ông nghi ngờ vợ chồng Liên Thủ Nghĩa giấu Liên lão gia tử đi vay tiền Liên Thủ Lễ, hai vợ chồng này muốn nhân cơ hội Tứ Lang xem mắt mà cướp tiền của Liên Thủ Lễ.



Nam nhân thời đại này cưới vợ sinh con vì muốn kéo dài hương khói gia tộc. Tứ Lang kết hôn, tức là tiếp tục kéo dài hương khói cho Liên lão gia tử, nên có thể yêu cầu Tứ thúc có tiền có thế ra sức, càng đầy đủ lý lẽ hùng hồn yêu cầu Tam thúc không có con trai kia giúp đỡ.



Đối với nhà Liên Thủ Tín vẫn dùng thái độ cầu xin, mà đối với nhà Liên Thủ Lễ thì trực tiếp áp bức còn có chút mùi vị khai ân. Liên Thủ Lễ hiện nay không có con trai, đương nhiên trong mắt đám người Liên Thủ Nghĩ sau này vẫn sẽ không có con trai. Liên Thủ Lễ không có cống hiến vào sự nghiệp vĩ đại kế thừa hương khói cho nhà cũ chính là có tội lớn! Vậy, bây giờ Liên Thủ Nghĩa bảo Liên Thủ Lễ xuất tiền ra chính là cho ông ta cơ hội, để ông ta cống hiến hương khói cho nhà cũ!



Liên Thủ Tín nói như vậy, tâm tư của Triệu thị và Diệp Nhi hơi động. Dù sao, có nhiều lúc Liên lão gia tử vẫn là lão nhân xử sự theo lý lẽ.



“Nhà cũ có nhận tiền hay không, lát nữa sẽ biết.” Liên Mạn Nhi nói: “Cha, cha đã hứa ngày mai cho Tứ Lang mượn xe và la, vậy có phải đã sắp xếp người đánh xe rồi?”



“Ừ.” Liên Thủ Tín nói, đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Trương thị và bọn trẻ rất tốt, cho dù không tán thành cách làm của ông nhưng vẫn cho ông mặt mũi, trước giờ chưa từng làm ông mất mặt trước mọi người. “Đã sắp xếp người rồi, còn là một người giỏi, vì nhà cũ không có ai biết đánh xe, càng không ai chăm sóc gia súc.”



“Dù cho bọn họ có nhận trông nom cũng không dám dựa vào họ, không phải của mình sao có thể làm tốt được.”



Liên Mạn Nhi gật gật đầu không nói gì thêm. Nàng có thể nói gì nữa đây, Liên Thủ Tín càng hiểu rõ người cũng như việc của nhà cũ hơn.



“Mẹ Nha Nhi dạo này rất có tiến bộ, may đồ cho Tứ Lang, ta thấy rất được.” Trương thị nói.



“Quần áo của Tứ Lang, Tứ thẩm, người nói là quần áo mới sao? Liên Diệp Nhi đột nhiên hỏi.



“Ừ” Trương thị gật đầu: “Chính là bộ hôm hắn vào huyện thành mặc đó, là vải thẩm cho.”



“Tứ thẩm, quần áo của hắn là do hắn xin mẹ cháu làm giúp đó.” Diệp Nhi nói.