Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 850 : Nuôi không quen
Ngày đăng: 16:59 18/04/20
“Đồ không ra gì, lang tâm cẩu phế , bọn họ cùng một đức hạnh như
người nhà lão Hà.” Chu thị tiếp tục oán hận mà nói, “Cũng nhờ chúng ta
quản thúc đấy, nếu thả tự do ở bên ngoài, bọn họ nếu không giống nhà lão Hà, thì cũng là tên du thủ du thực, không chừng còn chọc ra chuyện đại
họa gì khiến chúng ta cũng bị liên lụy.”
“. . . . . . Ban đầu còn không như vậy. Ở Thái Thương cũng không
giống trong thôn chúng ta, ngày ngày làm gì ta đều thấy được, cũng có
thể nói hai câu, quản được. Ở Thái Thương, mỗi ngày không gặp được
người, hắn theo lão cậu hắn trộn lẫn một đám.” Liên lão gia tử thở dài
nói, “Bây giờ suy nghĩ một chút, ta liền hối hận. Ban đầu, nếu là đem
bọn họ chế phục, đàng hoàng ở trong thôn chờ đợi, thì sau này sẽ không
có nhiều chuyện như vậy rồi. Tiếc là thuốc hối hận không có nơi nào
bán. . . . . .”
“Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ở cùng Hà lão lục thì có thể học
ra gì tốt, cũng là cái đồ đáng chém đầu. . . . . .” Chu thị tàn bạo nói.
Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân thở hơi chậm lại, một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tứ Lang dù không tốt thế nào, thì đó cũng là cháu nội của Liên gia,
là cháu ruột của Chu thị. Chu thị với tư cách bà nội ruột, lại nguyền
rủa cháu trai nhà mình bị chặt đầu! Không thể không nói, đây là trường
hợp cực kỳ hiếm thấy. Nhưng mà Chu thị lại nguyền rủa không có nửa điểm
do dự, hơn nữa nguyền rủa còn có chút đương nhiên.
Chu thị như vậy, trong lòng Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân khó
tránh khỏi đều có chút không được tự nhiên. Nhưng hai người cũng không
có lên tiếng, dù sao, tính cách Chu thị là như thế, nhiều năm như vậy,
rất nhiều chuyện coi như là tập mãi thành thói quen rồi. Chu thị có thể chửi bới con ruột là tuyệt hậu, như vậy nguyền rủa cháu trai ruột bị
chặt đầu cũng không phải việc lạ.
“ Hai đứa con hoang của Hà lão lục kia cũng không biết cùng thứ đàn
bà kia chạy đi đâu, ” Chu thị không có chút nào cảm thấy được hai cha
con Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân khác thường, mà tiếp tục nói nữa
“Tai họa sống ngàn năm, đừng nhìn bọn hắn như vậy, ta đoán chừng khẳng
định không chết được… . Mặc kệ đến đâu, đám kia cũng đều là tai họa…”
“Chuyện ngày mai, còn phải tính toán cho tốt, ” Liên lão gia tử mở
miệng chuyển hướng đề tài, ” Mấy người nhà Lão Nhị, không dễ áp đảo
đâu.”
“Canh giờ không còn sớm, hay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có việc.” Liên Thủ Nhân nói.
“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ngủ không được a. . . . . .” Liên
lão gia tử vô lực mà khoát tay áo, “Mỗi đứa đều cùng trên một cái bàn ăn cơm lớn lên, thế nào khác nhau nhiều như vậy. Một trời một vực. Nếu là đều đều đặn đặn là tốt rồi. . . . . . . Mấy đứa nhỏ tốt ngày càng ít
đi. . . . . .”
. . . . . .
Ngày thứ hai, Liên Thủ Tín ăn cơm thật sớm xong liền mang theo mấy
người làm ở nhà đi nông trường phía Tây. Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ
lang và tiểu Thất đưa Liên Thủ Tín đi, vừa đi về hậu viện vừa nhỏ giọng
nói.
“Cha con a. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười lắc đầu.
Liên Thủ Tín trốn đi ra ngoài như vậy, có chút không đủ “Đàn ông”
lắm. Nhưng lại có biện pháp gì đâu, nếu người ngòai khi dễ nhà cũ, hoặc
là chuyện hoàn toàn là người ngoài, như vậy Liên Thủ Tín khẳng định
không thể không quản. Nhưng sự kiện này, hai bên đều là người của Liên
gia.
Theo lý thuyết, cũng là người trong nhà, chuyện như vậy so sánh với
chuyện liên quan đến người ngoài thì đơn giản hơn. Nhưng liên quan đến
nhà cũ thì vừa vặn ngược lại.
Một mặt Liên Thủ Tín đối với chuyện nhà cũ chán nản đến không chịu
được, về mặt khác cũng không thể trực tiếp cự tuyệt. Tránh né, là biện
pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
Cái biện pháp này có lẽ không đàn ông, thậm chí có chút dối trá,
nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt. Dù thế nào, so với nắm cái
mũi đụng vào, sau đó chọc cho một thân đau khổ thì tốt hơn. Liên Mạn Nhi nghĩ.
Chỉ là nhớ đến bộ dạng Liên Thủ Tín như vậy, quả thực giống như vội vàng bỏ chạy, Liên Mạn Nhi liền không nhịn được buồn cười.
. . . . . .
Tưởng tượng Liên Thủ Tín là con thỏ mập, bỏ mạng chạy như điên. . . . . . ha ha.