Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 875 : Người tới viếng
Ngày đăng: 16:59 18/04/20
Hai năm qua, Tống gia vẫn duy trì mối quan hệ với bọn họ, có chuyện lớn chuyện nhỏ gì xảy ra, Tống gia cũng sai người tới tặng lễ. Dịp lễ tết cũng chưa từng quên. Hai nhà dù không thân mật nhưng vẫn có đáp lễ, duy trì mối quan hệ này. Người không biết nội tình sẽ cho rằng bởi Liên Hoa Nhi từng là con dâu Tống gia, nhưng người chỉ cần biết một chút tin tức sẽ hiểu đây là do mối quan hệ với Trầm gia.
Liên lão gia tử đã mất, Tống Hải Long chắc chắn sẽ đến phúng viếng. Đây là chuyện đã được nhà Liên Mạn Nhi dự đoán từ trước.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang vội vàng đứng dậy đi về nhà cũ, tiểu Thất cũng được dẫn theo. Tuy tiểu Thất còn nhỏ nhưng cũng giống Ngũ Lang năm đó, muốn sớm đi theo cha và ca ca gặp gỡ nhiều người, học tập cách giao tiếp. Sau đó Trương thị cũng đi nhà cũ.
Liên Mạn Nhi không đi, nàng ở lại nói chuyện với Lý thị, còn gọi người hầu trong nhà tới hỏi chuyện mấy ngày qua rồi mới về Tây phòng ngủ bù.
“Chờ ông ngoại và cậu của ta tới thì gọi ta dậy.” Trước khi ngủ, Liên Mạn Nhi đã dặn lại như vậy.
Tới phủ thành mấy ngày, bởi vì bận rộn chuyện mua điền trang và sắp xếp công việc trong điền trang mà Liên Mạn Nhi chưa từng nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa một đêm đi đường xóc nảy không chợp mắt, nàng thật sự mệt mỏi. Nhưng nàng vừa bắt đầu ngủ thì Liên Diệp Nhi tới, sau đó Ngô Vương thị cũng dẫn Liên Chi Nhi tới.
Không ai tới Tây phòng quấy rầy Liên Mạn Nhi nhưng Liên Mạn Nhi vì nghe thấy tiếng động nên đã tỉnh dậy. Nàng vừa chỉnh trang lại vừa thầm lắc đầu thở dài. Đúng như lời của mọi người, trong nhà có người mất, trong vòng mấy ngày cả nhà ai cũng đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi. Làm lễ tang còn phiền toái, mệt nhọc hơn cả tổ chức hôn lễ.
Liên Mạn Nhi đổi một cái váy màu xanh lông vịt, đầu chỉ cài một cái trâm ngọc, hai cây trâm bạc trắng. Cả người không đeo một thứ trang sức nào, đi tới Đông phòng cùng Liên Diệp Nhi nói chuyện với Lý thị trên giường gạch.
“… Mọi người chẳng ai làm gì cả, cứ để hai người bọn họ đánh lộn.” Liên Diệp Nhi kể lại chi tiết chuyện xảy ra lúc Liên lão gia tử phát bệnh cho Liên Mạn Nhi nghe, “Khi đó cha muội bị gọi tới, cha muội liền nhìn ra ông nội không được khỏe, thì ông đã nằm xuống giường nói không ra lời. Cha muội bảo họ dừng tay, họ không nghe ai cả. Bà nội cũng không nhìn ông nội. Chỉ có cha muội liên tiếp can ngăn.”
“Nhất định là không nghĩ tới…” Lý thị nghe xong liền thở dài.
Chu thị và người ở nhà cũ cũng không nghĩ rằng lần này Liên lão gia tử lại bệnh nặng đến thế, nếu không cũng sẽ không trì hoãn như vậy.
Nửa năm nay sức khỏe của Liên lão gia tử vẫn không được tốt, ngã bệnh nhiều lần. Từ khi Liên lão gia tử bị bệnh, Chu thị chăm sóc rất tỉ mỉ. Nhưng bình thường chỉ làm bếp riêng cho Liên lão gia tử chứ những phương diện khác có thể nói là rất sơ ý.
“Vẫn chưa, con định mai đi đánh.” Liên Thủ Tín đáp.
Đánh mộ chỉ là tiếng lóng của việc đào mộ. Mộ của người nông dân rất đơn giản, không cần xây mộ, chỉ cần đào hố rồi chôn.
“Các con nhiều người ít việc, nếu không thì phải sớm đi đánh mộ chỉ. Bây giờ đất cũng không mềm, không dễ đánh mộ.” Trương Thanh Sơn liền nói.
“Vâng, con đã biết. Người đánh mộ chỉ đã sắp xếp xong rồi, chắc đến trưa là có thể xong.” Liên Thủ Tín gật đầu, biết là Trương Thanh Sơn đang nhắc nhở hắn.
Bên này đang nói chuyện thì nghe tiếng ồn ào truyền tới từ cửa lớn, trong đó xen lẫn tiếng khóc lớn của nam nhân, thỉnh thoảng còn có tiếng quát lớn của Liên Kế Tổ.
“Có chuyện gì thế?” Liên Thủ Tín vội đứng lên.
“Tiếng này có chút quen tai.” Liên Diệp Nhi nghiêng đầu, hình như đang hồi tưởng lại âm thanh này.
Một lát sau, tiếng ồn ào và tiếng khóc không những không ngừng mà còn ồn ào hơn, Liên Thủ Tín nói với Trương Thanh Sơn một tiếng, đang định ra ngoài xem thì Ngô Gia Hưng đi vào.
“Là hai huynh đệ Võ gia kia tới viếng, dập đầu trước lão gia tử, đúng lúc Kế Tổ đại ca đứng ở cửa, thấy là hai người họ, không muốn cho hai người họ vào. Người hầu giữ cửa đã giúp ngăn cản nhưng nói gì hai người kia cũng không đi, chỉ quỳ gối khóc.” Ngô Gia Hưng nói với Liên Thủ Tín.
Không ngờ hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu lại tới viếng Liên lão gia tử!
“Bọn họ còn có mặt mũi này sao?” Liên Thủ Tín cau mày nói.