Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 883 : Người mẹ thương con trai nhất

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Mọi người có thể nói cái gì đây? Bọn họ không thể phụ họa lời nói của Liên Diệp nhi. Làm cha mẹ thương yêu con cái là trời sinh, nhất là cái từ mẫu thân này, ở trong lòng mọi người nó đại biểu cho từ ái. Vô luận con cái như thế nào, thân là mẫu thân thì tình thương của mẹ đối với con cái vĩnh viễn sẽ không thay đổi, sẽ không phai màu.



Có người làm mẫu thân lại đi xem thường con trai ruột của mình sao? Mặc dù có, mọi người cũng sẽ không nguyện ý thừa nhận. Bởi vì sẽ phá vỡ chỗ nhận thức mềm yếu nhất, tốt đẹp nhất trong tim của bọn họ.



Nhưng mọi người cũng không có cách nào phản bác lời của Liên Diệp nhi. Bởi vì, trong lòng người nào cũng biết, đó là sự thật. Bởi vì Liên Thủ Lễ không có nhi tử, quanh năm trong tâm lý luôn phải thừa nhận áp lực cực lớn. Chu thị làm mẫu thân, không chỉ không khuyên giải, ở cả trước mặt lẫn sau lưng bà đều mắng Liên Thủ Lễ là “Tuyệt hậu” .



Nếu nói mắng chửi người thì không nên mắng chỗ khiếm khuyết của người ta. Đừng nói là mẹ ruột, cho dù là hai họ và người bên ngoài, bình thường cũng sẽ không níu lấy chỗ đau của Liên Thủ Lễ mà ra tay.



Chu thị đối xử với Liên Thủ Lễ bằng đủ các loại lời nói thì không cần phải bàn cãi, ngay cả ánh mắt bà nhìn Liên Thủ Lễ , cũng thường thường sẽ lộ ra khinh thị và thần sắc xem thường.



Mọi người chỉ có thể than thở.



Có lẽ, Liên Thủ Lễ không phải là không có phát hiện điều này. Hắn chỉ không có cách nào đi đối mặt thôi, cho nên lừa mình dối người làm như không thấy thái độ của Chu thị đối với hắn.



“Mệnh cha cháu quá khổ.” Vành mắt Liên Diệp nhi đỏ lên. Nàng rất đau lòng cho Liên Thủ Lễ.



“Diệp nhi đứa nhỏ này thật là hiếu thuận.” Ngô Vương thị liền nói.



Biểu hiện của Liên Diệp nhi, khiến cho Liên Mạn Nhi nhớ tới kiếp trước từng nghe qua một câu nói. Thượng Đế đóng một cánh cửa, tất sẽ vì ngươi mà mở ra một cánh cửa khác. Cảnh ngộ của Liên Thủ Lễ rất bất đắc dĩ, rất khổ, nhưng hắn có một khuê nữ như Liên Diệp nhi .



Hiểu chuyện, hiếu thuận, giỏi giang, còn nhỏ tuổi đã có thể bảo vệ cha mẹ và nhà mình bằng bất cứ giá nào.



Nếu như Liên Thủ Lễ có thể cố gắng quý trọng, không đi quấn quýt những chuyện vô vị kia nữa, thì cuộc sống về sau của hắn tuyệt đối sẽ không kém so với bất kì ai.



Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp nhi đều là người chịu khó, Liên Thủ Lễ lại có thủ nghệ. Lại có một nhà Liên Mạn Nhi trợ giúp nữa, nhà Liên Diệp nhi căn bản không cần lo lắng đến vấn đề kinh tế. Điều duy nhất cần lo lắng , là sợ Liên Thủ Lễ trải qua chuyện này mà vẫn còn không nhớ lâu, vẫn còn đối với Chu thị nói gì nghe nấy. Như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cả nhà ba người bọn họ, tiến tới ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ.




Khi Liên Thủ Tín từ nhà cũ về đến nhà, đã là buổi trưa rồi. Hắn chưa trở lại nên mọi người không ai đi. Liên Mạn Nhi thấy sắc mặt Liên Thủ Tín biến thành đen nhánh, cả người mỏi mệt không chịu nổi, thì đã đoán được cả buổi hôm nay Liên Thủ Tín không dễ chịu gì.



Đã sớm dự đoán muốn không đếm xỉa đến chuyện của người bên kia cũng không dễ dàng như vậy, có thể thấy nhà cũ bên kia làm ầm ĩ không hợp thói thường đến bực nào rồi.



Mọi người hỏi Liên Thủ Tín kết quả.



“Phân ra rồi, phân ra theo ý tứ của lão thái thái.” Liên Thủ Tín nói.



“Nhị đương gia đồng ý?” Trương thị hỏi.



“Hắn không muốn đồng ý, là lão thái thái liều mạng.” Liên Thủ Tín cố ý che giấu đoạn sự thật nào đó, chỉ trả lời đơn giản, “Là thật sự liều mạng. Hắn không đáp ứng, lão thái thái có thể thật sự tìm chết.”



Liên Thủ Tín nói đơn giản, nhưng mọi người có thể tưởng tượng tình cảnh thảm thiết lúc đó.



Mọi người tới đều muốn cẩn thận hỏi thăm, nhưng nhìn bộ dạng Liên Thủ Tín không muốn nói, nên đều thức thời ngậm miệng. Đám người Trương Thanh Sơn biết chuyện kế tiếp sau tang sự của Liên lão gia tử coi như là làm tốt rồi, không có ảnh hưởng gì đến một nhà Trương thị, lúc này mới yên tâm rời đi.



Sau đó, vài mấy người Ngô gia cũng cáo từ. Triệu thị và Liên Diệp nhi bởi vì biết Liên Thủ Lễ đã về nhà trước rồi, cũng vội vàng cáo từ trở về.



“Đã xảy ra chuyện gì?” Chờ tất cả mọi người đi, Trương thị cẩn thận dò hỏi Liên Thủ Tín.



Lấy sự hiểu biết của nàng với Liên Thủ Tín , Liên Thủ Tín có sắc mặt như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện khó lường gì rồi.



“Buồn chết người!” Người ngoài đều đi về rồi, Liên Thủ Tín liền suy sụp, “Sao ta lại là người một nhà với . . . . . .”