Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 908 : Đuổi khách
Ngày đăng: 17:00 18/04/20
Liên Thủ Nghĩa và Hà thị từ sáng sớm đã đi ra ngoài, hiện giờ không có ở nhà.
“. . . . . . Có biết hai người họ đi đâu không?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Bọn nó còn có thể đi đâu được chứ?” Chu thị bĩu môi, chán ghét nói, “Chúng nó thì có chỗ đứng đắn nào để đi đâu, vợ lão Nhị chắc là lại đến đâu ngồi lê đôi mách, không có ở nhà. Còn lão Nhị. . . . . . Càng không có việc đứng đắn gì.”
Chu thị nói không sai, nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì.
Liên Thủ Tín lại nhìn về phía Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ. Hai người đều lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi đâu.
“Nha Nhi biết không?” Liên Mạn Nhi liếc thấy Liên Nha Nhi, liền hỏi một câu.
Liên Nha Nhi có vẻ hoảng sợ, một lát sau mới hiểu được Liên Mạn Nhi là đang hỏi nàng, cũng vội lắc đầu.
“Nó không biết đâu. Hai vợ chồng nhà kia chẳng nói gì với nó cả, . . . . . . Trước giờ đều bỏ mặc hài tử này.” Chu thị liền nói.
Không ai biết Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cụ thể đi nơi nào, nhưng vẫn phải tìm hai người về. Ngũ Lang gọi một gã sai vặt đi vào, dặn dò một phen, bảo hắn quay về tìm người, đi xung quanh Tam Thập Lý Doanh Tử và mấy thôn phụ cận để tìm Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
“. . . . . . Bảo là có chuyện gấp, cần phải về ngay.” Ngũ Lang cuối cùng đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý tứ là cho dù Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không muốn về, cũng nhất định phải kéo cho bằng được hai người đó về.
Sau khi sai người ra ngoài tìm Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, mọi người ở nhà cũ đợi chờ. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Chu thị đều không có gì nói, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng không dám mở miệng, Thương Hoài Đức lại nhân cơ hội lôi kéo Liên Thủ Tín nói chuyện.
Thương Hoài Đức thì có thể nói được chuyện tử tế gì, chẳng qua chỉ là mấy chuyện nhàn thoại.
Liên Thủ Tín không hứng thú lắm, nhưng cũng qua loa đáp lại.
Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang trao đổi ánh mắt. Hai huynh muội đều cảm thấy Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị không biết ý tứ, Liên gia đang xử lý việc nhà như vậy, bọn họ không những không biết tránh đi, lại còn ngồi bên hóng chuyện.
Liên Thủ Nghĩa bộ dạng tùy tiện bất cần, Hà thị cũng bộ dạng không có việc gì. Hai người đi vào, đầu tiên ngoác miệng chào Chu thị, cũng không quan tâm Chu thị có đáp lại hay không, lại quay sang tươi cười chào hỏi Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.
Hai năm qua, ngoài việc bởi vì không ai quản thúc, dáng vẻ có chút lôi thôi lếch thếch ra, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều không có biến hóa gì lớn. Giữa hai hàng lông mày của Liên Thủ Nghĩa có thêm hai nếp nhăn, đó là do đi đánh bạc với người ta, lo lắng nhiều mà tạo thành. Còn Hà thị lại không nhìn ra bất kỳ biến đổi gì. Người không tim không phổi, luôn luôn sống tự tại, không buồn không lo.
Đương nhiên, đây là bởi vì bọn họ có người thân tốt, mấy hài tử đều có người quản, hai người ăn no, cả nhà không đói bụng.
Bởi vì đôi vợ chồng này vô lại, vô trách nhiệm như vậy, trong lòng Liên Thủ Tín rất chướng mắt bọn họ.
Liên Thủ Tín cũng lười nhiều lời vô ích với Liên Thủ Nghĩa, bảo hắn ngồi xuống, đem ý tứ của Chu thị nói với hắn. Liên Thủ Tín mới chỉ nói là muốn Liên Thủ Nghĩa chuyển đi, Liên Thủ Nghĩa đã lập tức nhảy dựng lên. Hắn không dám phát tác với đám người Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, chỉ nhảy tới trước mặt Chu thị, làm ầm lên.
“. . . . . . Phòng ốc là cha ta để lại cho ta, không phải là cha ta từ dưới đất đi lên bảo ta dọn đi, ai nói cũng không tính. Chuyện này ra công đường ta cũng không sợ! Mẹ, mẹ có phải là mẹ ruột ta không vậy? Có người mẹ ruột nào như mẹ không? Muốn đuổi ta ra ngoài, bà muốn bức tử ta phải không? Trong đầu của mẹ, có còn có cha ta không?”
“Mẹ à, mẹ đây không chỉ là ức hiếp ta, mà còn là coi thường cha ta. Mẹ không sợ cha ta biết được, nửa đêm trở lại tìm mẹ sao?”
Nói như vậy xong, Liên Thủ Nghĩa lại nhích gần tới phía trước, khom người xuống, tà tà nhìn Chu thị, còn cố ý đem âm thanh hạ xuống một chút.
“Mẹ à, mẹ muốn đuổi ta đi, chê ta làm chướng mắt. Mẹ, mẹ làm vậy là có tâm tư khác phải không?”
Những lời này, rõ ràng là không có hảo ý, còn có dụng ý khác.
Chu thị lập tức tức đến đỏ mặt, tay cũng run lên, thở hổn hển. Bà vươn tay, định cho Liên Thủ Nghĩa mấy cái bạt tai. Liên Thủ Nghĩa đã sớm có chuẩn bị, khoa trương né tránh, còn làm mặt quỷ với Chu thị.
“Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng. . . . . .” Chu thị lại khóc, hiển nhiên, lời nói và hành động của Liên Thủ Nghĩa, mấy từ như không có lương tâm, lòng dạ hiểm độc, khiến người chán ghét,… cũng không đủ để miêu tả.
“Lão Tứ, Ngũ Lang, Mạn Nhi, ” cùng Liên Thủ Nghĩa giao phong hai năm, Chu thị biết bà không thể trị được thằng con vô cùng vô lại này, lúc này, chỉ có thể xin giúp đỡ từ ba cha con Liên Thủ Tín, “Mấy đứa xem một chút, mấy đứa có nhìn thấy không, nó, nó, không làm tức chết ta thì không dừng mà. . . . . . . Đuổi nó đi, đuổi nó đi, nếu không, thì giết chết nó đi, tao sẽ đền mạng cho nó!”