Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 926 : Trộm gà không được còn mất nắm gạo
Ngày đăng: 17:00 18/04/20
Hai tỷ muội Trầm Nghị và Trầm Thi hào phóng nói, sắc mặt Tiền Ngọc thiền thay đổi mấy lần, chủ ý của hai tỷ muội quyết định phải cho người nhìn chỗ nàng bị đả thương, cái trán Tiền Ngọc Thiền xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Khí trời hôm nay là cuối thu mát mẻ, dù di chuyển nhiều cũng sẽ không ra mồ hôi .
“. . . . . . Cũng không phải cái gì lớn, một lát nữa là tốt thôi.” Tiền Ngọc Thiền nghẹn họng, một lúc sau mới mở miệng nói không nên vì chuyện nhỏ này mà phiền toái Trầm Nghị và Trầm Thi.”Chúng ta nhanh quay trở về chỗ ngồi đi.”
“Cũng không thể để cho Tiền cô nương mang theo tổn thương trở về, Nương chúng ta biết nhất định sẽ trách chúng ta. . . . . . . Cũng không phải là cách Trầm gia đãi khách.” Trầm Nghị liền nói, “Huống chi Tiền cô nương đau như vậy, không giống như là không có chuyện gì, không chữa trị nhanh sẽ bị ảnh hưởng dẫn đến sai lầm rồi.”
Trầm Thi cũng gật đầu.
Bên cạnh có mấy cô nương khuyên Tiền Ngọc Thiền đi theo Trầm Nghị và Trầm Thi kiểm tra thật kỹ, có người khuyên Trầm nghị và Trầm Thi, nếu Tiền Ngọc Thiền tự mình cũng nói như vậy dĩ nhiên là không có chuyện gì cần gì phải phí nhiều công sức .
“Theo ta thấy Tiền cô nương kiểm tra một chút thì tốt hơn.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút lại nói, “Thứ nhất là vì một mình ngươi, thứ hai cũng đừng phụ lòng quan tâm của chủ nhà.”
Tiền Ngọc Thiền nghe thấy Liên Mạn Nhi cũng nói như vậy, sắc mặt lại càng thâm khó nhìn, ánh mắt lộ ra hiểm ác nhìn Liên Mạn Nhi.
Nhìn thấy tình cảnh này Liên Mạn Nhi vốn muốn nhịn xuống, không đem chuyện kia bóc trần, thấy được Tiền Ngọc Thiền như thế, nàng cũng biết rằng lúc này nàng có nhẫn nhịn thì Tiền Ngọc Thiền cũng sẽ không lĩnh tình. Không thấy nàng không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng ngu xuẩn dễ bắt nạt.
Tiền Ngọc Thiền nói không muốn cho người nhìn vết thương, vừa rồi nàng làm giống như thật, Trầm nghị và Trầm Thi đã gọi người mang tới cỗ kiệu, cho người mang Tiền Ngọc Thiền không muốn đi ngồi vào cỗ kiệu.
“. . . . . . Tỷ muội chúng ta theo Tiền cô nương đi kiểm tra vết thương đã lưu lại hai nha đầu, các tỷ muội hoặc là tiếp tục đi dạo ở trong vườn, hoặc là trở về xem hí khúc, để cho các nàng dẫn đường, nha đầu bà tử trong vườn cũng có thể sai sử. Chúng ta rất nhanh sẽ trở lại.” Trầm Nghị và Trầm Thi trước khi đi, còn cùng mấy người Liên Mạn Nhi nói tạ lỗi.
Mọi người đương nhiên đều nói không sao .
Nhìn Tiền Ngọc Thiền bị cỗ kiệu nâng lên , mấy tiểu nha đầu cũng đang bận rộn đở dậy bình phong , Liên Mạn Nhi nhìn sang Cát Tường, ánh mắt sai sử.
“Cô nương, nô tỳ ngu xuẩn có chuyện không rõ.” Cát Tường hiểu ý, liền nói ra, “Mới vừa rồi Tiền cô nương không phải là cùng các cô nương đứng chung một chỗ sao? Rõ ràng đứng ở một đầu kia bình phong, như thế nào có thể nện vào chân Tiền cô nương?”
Mọi người tại đây nghe thấy lời Cát Tường.
Bên trong kiệu bóng lưng của Tiền Ngọc Thiền thoáng cái càng thêm cứng ngắc lại, chẳng qua là không nhìn thấy mặt của nàng, không biết sắc mặt của nàng lúc này như thế nào? Liên Mạn Nhi đoán bây giờ sắc mặt Tiền Ngọc Thiền sẽ không nhìn được quá tốt. Về phần mấy cô nương khác có đã người cúi đầu cười trộm, có người thì làm bộ không nghe thấy, cũng có người trên mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.
“Mấy nhà này và nhà chúng ta cũng có lui tới nhưng cũng không thân cận.” Ngũ Lang trầm ngâm nói.
“Đúng. Muội và các nàng cũng chỉ kết giao thông thường, hình như các nàng lại có quan hệ đặc biệt tốt.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Sau đó muội mới nhớ chúng ta từ chỗ ngồi đi ra ngoài, cũng không có gọi bọn nàng, mà các nàng tự mình đi theo.”
“Mạn Nhi, ý của muội là các nàng đã tính toán trước?” Ngũ Lang lập tức hỏi, Liên Mạn Nhi có thể cảm giác được sự khẩn trương của Ngũ Lang, không phải do sợ hãi thế lực mấy nhà mà mấy người đó dự định muốn thương tổn nàng, cũng là lo lắng an nguy của nàng
“Là định mưu hại ta, hay là muốn. . . . . . thu hút chú ý của Lục gia?” Liên Mạn Nhi nói thầm.
Liên Thủ Tín lại ho hai tiếng.
“Ca lúc ấy ở ngoài cũng không có phát hiện sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.
“Làm sao không có phát hiện, chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể biết được.” Ngũ Lang liền nói: “Ngươi không biết lúc chúng ta rời đi, Trương Thiên Hộ còn hỏi thăm Sở tiên sinh nàng là ai, làm sao trong đôi mắt đều toả ra ý câu dẫn. Còn nói hắn coi như đã gặp nhiều loại người nhưng Tiền cô nương này đã dọa hắn.”
Liên Thủ Tín lại ho khan hai tiếng, tiểu Thất nhìn trái nhìn phải cái hiểu cái không.
“Trương Thiên Hộ. . . . . . Là một người thú vị.” Liên Mạn Nhi nghe xong không nhịn được cười nói, “Hắn nói những lời này, Lục gia nghe thấy được không, có nói gì hay không?”
“Lục gia dĩ nhiên nghe thấy được, hắn nói với Trương Thiên Hộ, tìm bà mai đem Tiền Ngọc Thiền gả cho Trương Thiên Hộ.” Ngũ Lang liền nói, “Trương Thiên Hộ sợ hãi cầu xin Lục gia nhanh bỏ ý niệm này đi.”
“Trương Thiên hộ không phải là đã thành thân sao?” Liên Thủ Tín liền nói.
“Đúng vậy. Lục gia cũng biết còn tặng Lễ.” Ngũ Lang liền nói.
Đây là Trầm Lục có ý muốn Tiền Ngọc Thiền làm thiếp của Trương Thiên Hộ.”Trương Thiên Hộ là tâm phúc của Lục gia. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười nói, hai người phối hợp thật đúng là ăn ý.
“Đúng rồi Mạn Nhi, trước khi con trở về Trầm Tam phu nhân nói với ta về Tiền Ngọc Thiền.” Trương thị liền nói: “Trầm Tam phu nhân nói cho mẹ biết ngày sinh tháng đẻ của Tiền Ngọc Thiền, đều là giả dối.”
“Sao?” Liên Mạn Nhi nhíu mày, hiển nhiên chuyện này làm cho nàng vô cùng giật mình.