Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 96 : Sự tức giận của trương thị

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura

Hà Thị ngăn Liên Mạn Nhi lại, đôi mắt không để ở trên người Liên Mạn Nhi mà nhìn vào cái bát Liên Mạn Nhi đang cầm.



“Mạn Nhi, trong cái bát cháu cầm là cái gì vậy? Thẩm ngửi thấy ở

trong sân nhỏ đầy mùi thơm, là thịt hầm cách thủy a.” Hà Thị nói, liền

vươn tay, muốn mở vung xem bên trong cái bát.



Liên Mạn Nhi nghiêng người tránh né.



“Ông nội, cháu mang đồ ăn đến rồi.” Liên Mạn Nhi cố ý gọi lớn tiếng một chút.



“Ừ.” Liên lão gia trong phòng đáp ứng.



“Nhị thẩm, đây là xương hầm cách thủy.” Liên Mạn Nhi liền đối với Hà

Thị cười cười, nhấc màn cửa đi vào nhà, đặt bát canh trên mặt bàn của

Liên lão gia.”



“Hôm nay bọn cháu đi chợ bán đậu phộng, mua xương thịt về hầm cách

thủy, còn có lá gan chiên, cùng bánh màn thầu, cha và mẹ bảo cháu mang

tới cho ông cùng bà nếm thử.” Liên Mạn Nhi đối với Liên lão gia cười

nói.



“Tốt, tốt.” Liên lão gia liền gật đầu.



Liên Mạn Nhi theo phòng trên đi ra, trở lại bên trong Tây sương phòng.



“Đồ ăn đều đã cho người mang qua cho ông nội trước, mau lên giường,

chúng ta cũng ăn cơm đi.” Trương Thị đã đem bàn ăn bố trí thỏa đáng, cả

nhà đều cởi giày lên giường, ngồi vây quanh bên bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.



“…Đây là từ năm ngoái đến năm nay mới được ăn lại xương sườn đó.” Liên Thủ Tín than thở nói.



“Liền như vậy chỉ có mấy miếng, hầm với hai hũ dưa chua, mỗi người còn không được một miếng.” Trương Thị gật đầu nói.



Liên Mạn Nhi nhớ tới thời điểm nàng vừa tới, bộ dạng Tiểu Thất nhìn thấy thịt, lòng không khỏi chua xót thay bọn hắn.



“Chúng ta ăn nhanh lên a, con nhìn ý tứ Nhị thẩm, một hồi khẳng định sẽ tới.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



“Diệp Nhi nói, hai lần trước con mang đồ ăn tới cho ông nội, Nhị

thẩm ăn một nửa chén cơm đã muốn thôi. Thẩm thế nhưng bao giờ cũng ăn
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi rửa xong chén, đi từ ngoài tiến vào,

nghe thấy những lời này của Hà Thị. Liên Mạn Nhi trong nội tâm liền nghĩ Hà Thị tuy nói như vậy, chỉ sợ nàng không quản được cái miệng của mình.



“Mạn Nhi, các cháu hôm nay lên trấn trên bán đậu phộng ư?” Hà Thị liền hỏi Liên Mạn Nhi.



“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi đáp.



“Ai ôi!” Hà Thị liền ai ôi một tiếng, con mắt đảo quanh trên người

Liên Chi Nhi. “Khoan hãy nói, Chi Nhi những ngày này xinh đẹp hơn nhiều

a.”



Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái, Hà Thị như thế nào đột nhiên nói lời như vậy.



Trương Thị cũng nhìn kĩ Liên Chi Nhi, nhẹ gật đầu, nàng cũng hiểu

được sắc mặt cùng tóc tai của Liên Chi Nhi gần đây tốt lên rất nhiều,

trong nội tâm liền thật cao hứng.



“Chi Nhi cũng mười bốn tuổi rồi.” Trương Thị thở dài. Mười bốn tuổi,

qua vài năm liền muốn lấy chồng rồi, Trương Thị đột nhiên giật mình,

nàng những năm này đều vì bốn chữ hiền lương thục đức, vậy mà sơ sót

chính con gái lớn của mình.



“Bộ dáng này của Chi Nhi, thật đúng là xinh đẹp, trách không được

,bán đậu phộng đều là thiếu gia có tiền hướng đến Chi Nhi mua.” Hà Thị

liền ha ha mà cười nói.



“Nhị thẩm, thẩm nói cái gì?” Trương Thị đem ánh mắt theo trên người Liên Chi Nhi thu hồi lại, nhìn Hà Thị hỏi.



“Ta nói Chi Nhi xinh đẹp quá, muội còn không biết, hôm nay ở chợ, tụ

tập quanh Chi Nhi đều là thiếu gia có tiền…” Hà Thị một câu còn chưa có

nói xong, trên mặt đã trúng một cái tát của Trương Thị.



“Ngươi, ngươi như thế nào lại đánh người?” Hà Thị một tay che mặt, không thể tin nhìn Trương Thị.



Trương Thị trợn tròn tròng mắt, một tay nắm chặt tóc Hà Thị.



“Ta đánh ngươi thế nào á? Ta còn muốn xé rách miệng của ngươi.”



Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ở một bên đều ngây dại.