Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 973 : Đời người như vở kịch
Ngày đăng: 17:01 18/04/20
“Ai ngờ hắn lại là người như vậy!” Trương thị cảm khái: “Điều này làm ta nhớ tới lão gia tử. Lúc lão gia tử còn sống cũng không qua lại với họ nhiều, phải không?”
Trương thị nói vậy làm Liên Thủ Tín nhớ lại những lời Liên lão gia tử từng nói với hắn khi còn sống.
“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu: “Lão gia tử là người coi trọng thể diện. Dù trong lòng ông không thích Thương gia nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài. Lúc bọn họ đến, lão gia tử đã nhắc nhở ta. Lão gia tử không nói rõ nguyên do nhưng chắc là trước kia đã có chuyện gì đó để ông biết rõ tính tình Thương gia.”
“Hai lão quả thật không thể làm cho người ta kính trọng nổi, nhưng hai đứa trẻ kia không giống họ.” Trương thị lại nói: “Ta biết Bảo Dung là người có tình cảm, hành động nói năng cũng thẳng thắn, không có ý xấu. Nghe nói em trai con bé cũng là người đàng hoàng phúc hậu.”
“Bảo Dung giống mẹ, nhưng tính tình lại khác bà. Diện mạo và tính tình của Bảo Căn thì khác cả cha lẫn mẹ.” Trương thị tùy ý nói.
“Hai tỷ đệ chúng đúng là không tệ.” Liên Thủ Tín cũng gật đầu: “Người có tên, cây có bóng, ai là người như thế nào, mọi người đều tự hiểu. Nhà bọn họ, gọi là… gọi là gì ấy nhỉ, có một câu nói…”
Liên Thủ Tín liền xoay đầu, cầu cứu ba đứa nhỏ.
“… Măng mọc sau mà tốt hơn tre đấy.” Trương thị ngồi cạnh cười nói. Ở huyện Cẩm Dương không có tre, Trương thị là người sinh ra lớn lên ở đây, lại chưa từng đọc sách gì nên vốn không biết câu tục ngữ này. Đây là do Lỗ tiên sinh lúc ở đây đã từng nói nên Trương thị ghi nhớ.
“Tre già măng mọc.” (cũng có thể là: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn) Gần như cùng lúc đó, Tiểu Thất cũng nói.
Mọi người đều cười.
“Lời nàng nói đâu phải tục ngữ, vẫn là tiểu Thất của chúng ta nói đúng.” Liên Thủ Tín cười nói.
“Đúng vậy.” Tất nhiên Trương thị sẽ không tranh giành với tiểu Thất. Tiểu Thất tài giỏi, bọn họ vẫn xem đó là niềm tự hào: “Cũng không nhìn lại xem là con ai.”
Đây là lời nói có chút tự đắc. Mọi người lại bật cười.
“Không thì còn muốn chuẩn bị gì cho hắn nữa. Khiến ta tức giận thì hắn cũng không được ăn thứ tốt gì đâu.” Chu thị không ngẩng đầu lên, tay vẫn bóc vỏ lạc, miệng thở phì phì nói.
Lúc này, Liên Thủ Nhân nên nói chuyện.
“Nương, nương mắng con hồi lâu, con cũng đâu có lên tiếng.” Mặt Liên Thủ Nhân cố nặn ra nụ cười, trong giọng nói mang theo sự năn nỉ.
Nếu có người ngoài nhìn thấy vẻ mặt Liên Thủ Nhân lúc này, chắc sẽ khó mà đoán được hắn đang cười hay đang khóc.
Nhưng cả nhà này đã sớm quen với việc này.
“Không thì ngươi còn định mắng lại ta sao?” Chu thị rốt cục cũng ngẩng đầu lên, trợn mắt với Liên Thủ Nhân. Chỉ là, giờ phút này, trong giọng nói của bà không có sự tức giận, cái trừng mắt kia cũng không hung ác.
“Con đâu dám chứ.” Liên Thủ Nhân cúi đầu, cười hì hì hai tiếng.
Chu thị liền hừ lạnh một tiếng.
“… Không phải hôm trước mới mua thịt, giờ còn hơn nửa cân sau, buổi tối thái hết đi, hầm với khoai tây. Đỡ phải nói là uống rượu mà không có cái ăn.” Chu thị suy nghĩ một chút rồi sai Tưởng thị.
“Vâng.” Tưởng thị vội đồng ý: “Bà nội vẫn rất thương con trai.”
Đến lúc này, một trận sóng gió trách mắng Liên Thủ Nhân của Chu thị mới hoàn toàn qua đi. Những hành động này đã được người trong phòng diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ Chu thị diễn không biết mệt, cực kì thích thú ra, Liên Thủ Nhân cũng thế, Tưởng thị cũng thế, đều thật bất đắc dĩ, thật chán ghét.
Nhưng không diễn theo vở kịch này lại không được. Bởi vì nếu bọn họ không như vậy thì Chu thị sẽ tiếp tục làm loạn, làm loạn đến lúc bọn họ tự động phối hợp, biểu diễn vở kịch này thì bà mới chịu để yên.