Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 977 : Lễ tặng

Ngày đăng: 17:01 18/04/20


Hai năm qua, sự tùy hứng của Chu thị tăng theo tuổi tác của bà, cơm tối ở nhà này ăn cũng càng ngày càng sớm. Giống như hôm nay, mọi nhà trong thôn còn chưa bắt đầu nhóm lửa thì nhà này đã ăn cơm, dọn dẹp bát đũa xong rồi.



Bữa cơm tối này với nhà nông dân bình thường, có thể coi là vô cùng thịnh soạn. Món chính là cơm trắng, một bát thịt kho tàu lớn, canh bì lợn, trứng gà chưng, còn có dưa chua thịt luộc bên trong có rất nhiều đậu phụ đông. Hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ hâm nóng một bầu rượu, thức nhắm có đậu phộng rang mà Chu thị cùng Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu bóc vỏ.



Chu thị không uống rượu, cũng không ăn đậu phộng rang.



Với điều kiện của nhà này hiện tại, không phải Chu thị không thể ăn ngon hơn nhưng Chu thị lại không thích ăn thức ăn xào, chỉ thích ăn đồ ăn đã ninh nhừ, cũng không ăn gà vịt cá mà chỉ thích ăn thịt mỡ heo. Vì vậy cả nhà cũng chỉ có thể theo bà, hàng ngày đều ăn như vậy.



Trên bàn cơm, Chu thị ra vẻ hiền lành, gắp thịt cho Liên Thủ Nhân hai lần, còn cố ý gắp một miếng thịt kho tàu lớn cho Đại Nữu Nữu.



Mỗi lần Chu thị làm ầm ĩ, chỉ cần để bà mắng cho thoải mái, đám tiểu bối lại nghe lời bà, xin lỗi bà, nhận hết sai lầm về bản thân mình, Chu thị cũng sẽ không so đo. Sau đó còn hiền hòa khác thường với tiểu bối “phạm sai lầm” này, cho một ít chỗ tốt.



Cái gọi là đánh một cái tát lại cho một cái kẹo, đây chính là phương thức Chu thị luôn dùng.



Một bữa cơm tối, mọi người đều ăn uống vui vẻ. Tưởng thị dẫn theo Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu thu dọn trong ngoài nhà xong xuôi. Chu thị liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời phía tây vẫn còn ở đầu tường nhưng với Chu thị thì canh giờ cũng đã muộn.



“Hôm nay chắc không có ai tới, lát nữa mang bô vào rồi khóa cửa đi.” Chu thị nói.



Vừa ăn xong đã muốn chuẩn bị nghỉ ngơi.



“Bà nội.” Tưởng thị vội cười nói với Chu thị: “Hôm qua con dâu thứ ba của Vương Thập Lục gia ở đầu thôn đông sinh con, hôm nay cháu muốn qua xuống sữa. Nhà chúng ta có chuyện gì thì người ta đều tới giúp. Người ta có việc, chúng ta cũng không thể không đi phải không?”



“Con dâu nhà hắn sinh con?” Chu thị liền nói: “Năm ngoái ta đã qua xuống sữa cho nhà hắn. Giờ đã lại sinh đứa nữa rồi.”



“Năm ngoái là con dâu thứ hai, bọn họ đã ở riêng rồi, lễ tặng cũng nên tính riêng. Tam gia này cũng có qua lại với chúng ta.” Tưởng thị liền nói.




“Chao ôi, cháu còn tặng quà làm gì.” Trương thị cười nói: “Không phải lão thái thái vừa nói đấy sao, chỉ cần có lòng là được rồi, cái gì cũng không cần tặng.”



“Lúc ấy lão thái thái nói vậy, nhưng sau đó cháu và cha Nữu Nữu khuyên bảo, lão thái thái đã thay đổi ý kiến rồi ạ.” Tưởng thị cười nói: “Vật này cháu đã chuẩn bị từ sớm. Nếu Tứ thẩm không nhận, đó là ghét bỏ đồ thêu của cháu, cháu rất xấu hổ.”



Chuyện tặng lễ, Tưởng thị cũng nói tới Chu thị, không nói tới chuyện nàng tới tặng đồ căn bản không phải ý của Chu thị.



Tính tình của Chu thị, người ngoài không biết, Liên gia không ai không biết. Dù nàng nói vậy, Trương thị và Liên Mạn Nhi cũng sẽ không thật sự tin tưởng Chu thị đã sửa lại chủ ý. Hơn nữa sau đó nàng cũng nói, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn rồi, hiển nhiên là tự mâu thuẫn với lời phía trước.



Đây là chỗ thông minh của Tưởng thị.



Trương thị và Liên Mạn Nhi nghe nàng nói vậy, sẽ không cảm động và nhớ tới Chu thị, ngược lại sẽ tăng thêm hảo cảm với nàng.



“Xem cháu nói gì này.” Trương thị cười: “Khả năng thêu thùa của cháu, ta còn không biết sao, chỉ là làm khó cháu rồi.”



Làm khó Tưởng thị có thể có tấm lòng này, đã sớm bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho ngày thành thân của Ngũ Lang, làm khó Tưởng thị vừa mua những đồ này vừa mất thời gian, công sức thêu thùa may vá.



Trương thị lấy từng món đồ trong bao ra xem, đầu tiên là hai tấm vải lụa thêu sắc màu rực rỡ, làm cho Trương thị thích không buông tay, còn gọi Liên Mạn Nhi tới xem.



“Thật là nhìn như thật vậy, làm khó cháu đã tốn thời gian rồi” Trương thị liền nói. Những thứ đồ thêu này, Trương thị vừa nhìn đã biết, không phải có thể làm ra trong thời gian ngắn. Tưởng thị đã chuẩn bị từ sớm.



“Đây cũng là điều phải làm.” Tưởng thị thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi đều vui vẻ, trong lòng nàng cũng phấn chấn.



“Mạn Nhi, con nhìn xem, hai tấm lụa này để lại làm bình phong, rèm giường cũng không tệ, vừa trang trọng vừa xinh đẹp.” Trương thị ước lượng chiều dài tấm lụa rồi nói.