Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 104 : Dạy trượt tuyết

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


"Vi Nhi, cậu thật đẹp."

Tôi sợ hãi than một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt thật thâm tình.

"Lưu Lỗi..."

Trần Vi Nhi kinh ngạc nhìn chăm chú vào tôi, nhẹ nhàng nói.

"Khụ … khụ …!"

Triệu Nhan Nghiên ho khan hai tiếng.

Trần Vi Nhi lập tức theo bản năng đẩy ra tôi, đứng ở một bên, không dám nhìn Triệu Nhan Nghiên, khuôn mặt đúng là có chút u oán.

"Phía sau còn có những người khác, hai người chú ý một chút nhé. Muốn hôn thì cũng phải tìm một nơi không người!"

Triệu Nhan Nghiên chỉ chỉ những xe cáp treo ở phía sau, cười nói.

"Hắc hắc."

Tôi gượng cười gãi gãi đầu, đến bên Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói:

"Em có ghen không?"

"Hừ! Được chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ."

Triệu Nhan Nghiên dùng tay cấu luôn một phát vào mông tôi, trợn mắt nhìn tôi một cái nói:

"Em mà ghen thì lại đẩy thêm một người lên xe của anh hay sao?!"

"Ai nha!" Tôi bị đau kêu lên.

"Hừ, Em, hai ta không nên để ý tới cái tên sắc lang này! Đi, chúng ta trượt tuyết đi!"

Vừa nói, liếc nhìn tôi một cái, cầm tay Trần Vi Nhi đi vào trong khu trượt tuyết.
"Biến đi! Muốn dạy cũng không tới phiên ngươi!"

Có một âm thanh vang lên, tôi không cần quay đầu lại, cũng biết đó là âm thanh của Lý Thiếu Kiệt.

Tôi sững sờ, có người đang chạy tới đây, đúng là đang đeo ván trượt tuyết chạy, vì có tiếng lộp bộp vang lên.

Giống y như một con vịt. nếu không phải tôi biết hắn là một kẻ SB(Ngu), thì lại tưởng là có người phát minh ra một phương pháp trượt tuyết mới

"Hai người các ngươi, sau này cách Vi Nhi xa một chút, cẩn thận không lão tử đánh chết mày."

Lý thiếu Kiệt thở hổn hển chạy đến trước mặt chúng tôi, thấy xung quanh không có ai, lập tức lớn tiếng mắng.

"Tao nói với bạn học Lý Thiếu Kiệt này, tao nể mặt mày ở cùng một ban với Vi Nhi, cho nên nhẫn nhịn thêm một lần nữa, nhưng tao không chắc có thể nhịn mãi được đâu?"

Lúc này tôi vốn định động thủ, nhưng thằng này quá yếu, vài đấm có lẽ là xong mất.

"Hừ, đúng là không biết mày gặp phải vận *** chó gì mà có thể cua được Triệu Nhan Nghiên. Nhưng tao khuyên mày một câu, tránh xa Vi Nhi ra một chút, bây giờ dẫn "ngựa" của mày rời khỏi đây, Vi Nhi không phải một thằng nghèo như mày có thể với cao !"

Lý Thiếu Kiệt sờ sờ cái ván trượt mấy ngàn đồng, đắc ý nói.

Mắng tôi thì không sao, nhưng hắn lại dám mắng Triệu Nhan Nghiên, nghe ý của hắn thì chính là, ánh mắt của Triệu Nhan Nghiên không tốt nên mới nhìn chọn tôi. Đây không phải hắn muốn chết sao.

"Lý Thiếu Kiệt, tao nói với mày một câu, mày sẽ phải trả giá rất đắt vì những lời nói này."

Tôi bình tĩnh nói.

"Mẹ kiếp! Mày dám uy hiếp tao? Lão tử không sợ bị dọa. Tao nói cho mày biết, mày nhanh chóng xin lỗi tao, nếu không thì mày có tin tao sẽ làm mày tới chết không?"

Lý thiếu Kiệt hét lớn.

lão dracupi thiệt là... up được 1C rồi lặn đâu mất