Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 107 : Trước khi chết

Ngày đăng: 21:27 20/04/20


Tôi tận lực dùng tay phải nắm lấy cành cây, tay trái ra sức kéo Trần Vi Nhi đang lơ lửng giữa không trung.

Một tay để kéo mình còn không nổi, huống chi còn kéo thêm cả Trần Vi Nhi nữa, đúng là hết sức khó khăn.

"Vi Nhi, cậu có thể ôm lấy tớ không? Một tay thì tớ không dùng lực được!"

Tôi nói với Trần Vi Nhi.

"Lưu Lỗi, cậu buông tớ ra đi, không phải để ý tới tớ! Nếu mà như vậy, thì cậu cũng không lên được đâu!"

Trần Vi Nhi lúc này đã biết sự tình nghiêm trọng, nàng bình tĩnh đi rất nhiều.

"Không được, tớ sao có thể buông cậu được chứ?"

Vốn tôi muốn để cho Trần Vi Nhi ôm lấy tôi, nhưng nhìn tình cảnh này thì không được nữa rồi, có trời mới biết, sau khi ôm lấy tôi, nha đầu này có buông tay hay không.

"Lưu Lỗi, cậu đừng để ý tới tớ, nếu cậu mà chết Nhan Nghiên muội muội chắc chắn sẽ thương tâm!"

Trần Vi Nhi u oán nói với tôi.

"Không được, tớ không bao giờ buông cậu ra đâu!"

Tôi nói như đinh chém sắt, giọng nói không mang theo sự thương lượng.

"Nhưng mà..."

Trần Vi Nhi cau mày nói.

"Vi Nhi, cậu dùng hai tay ôm chặt lấy tớ đi, tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu dám buông tay, thì tớ sẽ nhảy xuống cùng với cậu!"

Tôi kiên quyết ra lệnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Ai..."

Trần Vi Nhi thở dài, từ từ di chuyển một tay ôm chặt lấy hông của tôi, sau đó tay kia mới bỏ ra, dùng lực ôm thật chặt lấy thân thể tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm nói:

"Vi Nhi, cậu ôm thật chặt vào nhé, tớ giờ muốn bò lên."

"Ừ, cậu cẩn thận một chút nhé."

Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói:

"Tại sao cậu không bỏ rơi tớ đi chứ..."

"Bởi vì, tớ không cho phép người yêu của tới rời xa tớ!"
Trần Vi Nhi kỳ quái nói.

"Đương nhiên là tìm người cứu trợ rồi, chẳng nhẽ cứ ở nơi này cho đến chết hay sao! Lão bà đáng yêu của anh!"

Tôi ôm lấy Trần Vi Nhi nói.

"Người cứu trợ? Chúng ta không phải là đã chết rồi hay sao?"

Trần Vi Nhi mở to hai mắt nhìn tôi nghi ngờ nói.

"Ha hả, anh đùa em đấy, lão công em mạng lớn như vậy, sao có thể chết được đây? Có phải hay không, Lão bà yêu quý!"

Tôi cười nói.

"Đừng gọi em là lão bà."

Trần Vi Nhi đột nhiên lạnh lùng nói.

Trong bóng tối, tôi cảm thấy mặt của Trần Vi Nhi trở nên lạnh băng.

"Vi Nhi, em làm sao vậy?"

Tôi đi tới, muốn đem nàng ôm vào trong ngực, lại bị nàng đẩy ra.

"Đừng đụng tới em, nếu chúng ta không chết thì không có bất kì quan hệ gì cả."

Trần Vi Nhi cố gắng lãnh đạm nói, rồi nghẹn ngào khóc lên.

Dưới ánh sáng yếu ớt, Trần Vi Nhi lệ rơi đầy mặt.

"Vi Nhi, em làm sao vậy?"

Tôi có chút ít kinh hoảng kêu lên, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt của Trần Vi Nhi.

Trần Vi Nhi không phản kháng, nhưng lại đứng im không nhúc nhích, nước mắt cứ tiếp tục rơi xuống.

Tôi muốn khuyên bảo nàng, nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Tôi không nghĩ mình chỉ đùa nàng một chút, mà nàng lại phản ứng mạnh tới như vậy, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Vi Nhi muốn chúng tôi chết đi, rồi mới biểu lộ chân tình với tôi hay sao?

"Vi Nhi, chúng ta bây giờ cho dù không có chết, nhưng có khác gì chết đâu? Nơi này là chỗ nào chúng ta cũng không biết, ngay cả việc ra ngoài cũng không nắm chắc, cho dù hiện tại không chết, thì sớm muộn cũng phải chết đói ở chỗ này!"

Tôi lớn tiếng nói, không cần biết Vi Nhi phản ứng thế nào, ôm nàng vào trong ngực.